Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trêu Chọc Tổng Tài: Chỉ Yêu Cô Vợ Thiên Hậu! - Chương 651:1 Điều anh thích, chính là tốt nhất.

Cập nhật lúc: 2025-07-01 08:48:44
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt Hạ Minh Tuyên càng thâm trầm hơn, ngón tay nắm lấy cằm cô cũng không tự chủ siết chặt hơn, khiến Lâm Tố Tâm thấy hơi đau.

Cô khó chịu nhúc nhích, muốn tránh anh, lại bị người đàn ông này mạnh mẽ kìm cặp, không thể động đậy chút nào.

Mê Truyện Dịch

Ánh mặt cậu ba Hạ lại đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, hừ lạnh nói: “Lâm Tố Tâm, em quá xem trọng bản thân mình rồi đó!”

Lâm Tố Tâm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh.

Hạ Minh Tuyên nói: “Em thật sự cho rằng mình là mỹ nữ tuyệt thế à? Tuy em quả thật rất đẹp, nhưng người phụ nữ xinh đẹp hơn em, anh cũng không phải chưa từng thấy qua, nếu anh chỉ thích khuôn mặt của em thì còn chưa tới lượt em ngồi lên vị trí phu nhân nhà họ Hạ đâu. Em cũng không ngẫm lại xem, lúc em 16 tuổi trông như thế nào, ngay cả trước n.g.ự.c với sau lưng cũng không phân biệt được, lấy đâu ra vốn liếng dụ dỗ người ta?”

Giọng cậu ba Hạ lạnh lùng, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, toát lên sự xa cách rõ ràng.

Lâm Tố Tâm sửng sốt một chút, sau khi hiểu lời anh nói, vẻ mặt không khỏi tỏ ra mừng rỡ: “Cho nên…anh thật sự thích em sao?”

Hạ Minh Tuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, nói:”Anh cũng đâu nói thích em, dù sao em cũng hiểu đấy, người anh yêu không phải em, em nghĩ như thế nào thì tùy em…”

Lâm Tố Tâm nhìn dáng vẻ giả vờ lạnh nhạt của anh, biết người đàn ông này lại bắt đầu giận dỗi, nhưng mà điều đó cũng có thể hiểu, cô nghi ngờ tình cảm của anh, người đàn ông này kiêu ngạo như vậy, tức giận cũng là điều tất nhiên!

Thật ra, cô tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu ba Hạ không nói dối.

Một mặt, người đàn ông kiêu ngạo này không muốn nói dối trước mặt người con gái mình thích, mặt khác, cũng quả thật như anh nói, với thân phận địa vị của Hạ Minh Tuyên, biết bao nhiêu mỹ nữ quỳ rạp trước mặt anh, muốn gây sự chú ý của anh, chắc chắn cũng có không ít người xinh đẹp hơn cô, anh có thể thích cô, chắc chắn là vì cô có chỗ nào đó có khả năng hấp dẫn anh!?

Hơn nữa, mặc dù Hạ Minh Tuyên nói lời khó nghe, làm như là đang ghét bỏ cô, nhưng kết hợp với khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo của anh, quả thật giống như một kiểu bày tỏ kỳ quặc vậy, khiến cô âm thầm mừng rỡ.

Lâm Tố Tâm kéo tay áo anh một cái, thấp giọng nói: “Em cảm thấy cắc chắn anh rất thích em, yêu em yêu muốn chết, có phải cũng để mặc em nghĩ như thế nào thì nghĩ không?”

Hạ Minh Tuyên “hừ” một tiếng, không đáp lời.

Lâm Tố Tâm sáp mặt lại gần mặt anh, cái mũi nhỏ gần như đụng lên mặt anh, nhẹ nhàng thì thầm: “Anh yêu, anh giận em đúng không?”

Hạ Minh Tuyên nói: “Anh có gì mà phải giận? Dù sao ngày nào em không chọc tức anh là khó chịu, anh cũng quen rồi”.

Lâm Tố Tâm bĩu môi, ấm ức nói: “Nói em như vậy làm gì…em biết em không nên nghi ngờ anh, nhưng mà…em thật sự nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một vị hôn phu tốt như anh! Kiếp trước em chỉ là một người bị người ta vứt bỏ, thậm chí bị bạn trai hại chết, đôi khi em sẽ nghĩ, ngay cả thằng đàn ông cặn bã như Hàn Duệ cũng không thích em, huống gì người tốt như anh, đẹp trai như anh, tài giỏi như anh, anh dựa vào cái gì mà thích em?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6511-dieu-anh-thich-chinh-la-tot-nhat.html.]

Hạ Minh Tuyên ngẩn ra, sự thờ ơ giả vờ trong đáy mắt lập tức tan biến, nhẹ nhàng vòng lấy eo cô, phẫn hận nói: “Đừng nhắc đến tên rác rưởi kia! Anh ta có tư cách gì mà làm bạn trai của em? Còn mối tình đầu? Anh ta căn bản không xứng đáng! Anh thích em, là vì em chính là em, thích chính là thích, không còn nguyên nhân nào khác, vì sao em không tin lời anh, nhất quyết để cái tên cặn bã đó trong lòng?”

Vị hôn thê bé nhỏ nhà mình nói mình tốt như vậy, trong lòng anh đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà, anh lại không muốn nghe cô hạ thấp bản thân.

Con thỏ nhỏ của anh, ở trong lòng anh mãi mãi là tốt nhất. Bất kể cô có xuất thân như thế nào, bất kể cô có phải là thanh mai trúc mã của mình hay không, cũng không để ý cô có xinh đẹp xuất chúng hay không, cô cũng hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh, khoảnh khắc cô xuất hiện trong cuộc sống của anh, ngay lập tức đã sưởi ấm nội tâm lạnh lùng của anh.

Chỉ cần người anh thích, thì đó là tốt nhất.

Lâm Tố Tâm có lẽ mãi mãi sẽ không biết, sức ảnh hưởng của cô đối với anh lớn bao nhiêu.

Lâm Tố Tâm được anh ôm lấy, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, cảm giác mình ở trong n.g.ự.c anh rất yên tâm, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến cô lo lắng sợ hãi, bởi vì…những năm này, người đàn ông này đã dùng hành động thực tế để bày tỏ, anh là một người đàn ông lớn mạnh đáng tin cỡ nào, có thể che gió che mưa cho cô, cũng có thể dịu dàng quan tâm chăm sóc cô, là người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu cô.

Cô ngoan ngoãn dựa vào lòng Hạ Minh Tuyên, thấp giọng nói: “Không phải là em không tin tưởng anh, em chỉ…có lẽ chỉ là không có lòng tin đối với bản thân mình…Em chỉ là một cô gái bình thường như vậy, nếu chúng ta không gặp nhau như thế, nhất định không thể nào yêu nhau”.

Hạ Minh Tuyên nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, nói: “Chuyện chưa từng xảy ra, quả thật anh không thể bảo đảm được gì cả, nếu em chính là cô gái học ở học viện âm nhạc, có lẽ chúng ta mãi mãi sẽ không gặp nhau, nhưng mà sự thật là, chúng ta đã gặp nhau theo cách đó, em khiến anh cảm nhận được thích một người con gái là cảm giác như thế nào. Cho nên, không cần phải nói nếu như gì cả, tất cả đều đã xảy ra rồi, không nên quay đầu lại, em phải nhìn về phía trước, phải tin tưởng vào tương lai của em vẫn sẽ có anh ở bên cạnh, em chỉ cần nắm tay anh thật chặt là được rồi”.

Lâm Tố Tâm nhìn vào đôi mắt đen kịt thâm thúy của anh, đáy mắt từ trước đến nay luôn thâm trầm, bây giờ lại chất chứa sự nghiêm túc và thành khẩn, giống như cái đêm bốn năm trước anh quỳ xuống cầu hôn cô, và năm năm trước lúc anh tỏ tình với cô vậy.

Nhiều năm như vậy, bất kể địa vị của anh đã thay đổi thế nào, ánh mắt của anh, tấm lòng của anh vẫn chưa từng thay đổi.

Là chính cô suy nghĩ quá nhiều, lưỡng lự và xoắn xuýt, khiến anh không thể yên tâm.

So với sự ủng hộ và quan tâm lặng lẽ của người đàn ông này đối với cô, cô đúng thật là một vị hôn thê không xứng.

Lâm Tố Tâm hơi chua xót nơi đầu mũi, nước mắt đong đầy viền mắt, chỉ lát nữa thôi là sẽ lăn xuống.

Hạ Minh Tuyên cúi đầu, khẽ hôn lên mi mắt cô, nói: “Bảo bối, không được khóc, anh hy vọng em luôn vui vẻ khi ở bên cạnh anh, nhưng mà gần đây em luôn khóc, anh thật sự không muốn nhìn thấy nước mắt của em nữa, anh hy vọng em ở bên anh không có bất kỳ lo lắng hay phiền não gì, tin tưởng anh có thể chăm sóc tốt cho em, em chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là được rồi”.

Nhưng mà, nước mắt Lâm Tố Tâm vẫn chảy xuống.

Cô cố ý cà lên mặt cậu ba Hạ, lau nước mắt lên mặt anh, khiến anh vẻ mặt anh cũng ẩm ướt đầy nước mắt, nhưng khóe miệng cô lại lén cong lên.

Hạ Minh Tuyên nhíu mày.

Lâm Tố Tâm ngẩng đầu, cho anh một nụ hôn chứa vị mặn của nước mắt, sau đó, con thỏ có cái mũi và mắt hồng hồng chớp đôi mắt to nhìn anh, nhỏ giọng thương lượng với anh: “Ngày hôm nay khóc một lần cuối cùng có được không?”

Loading...