Trong thời gian đó, nếu Hàn Duệ thật sự muốn làm gì cô thì đã đạt được mục đích rồi.
Lâm Tố Tâm suy nghĩ rất nhiều, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, hơn nữa khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
Cô chậm rãi xoay người, khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô sợ hãi.
Hàn Duệ bây giờ và Hàn Duệ lúc gặp cô lần đầu tiên như thể hai người hoàn toàn khác nhau vậy, ăn mặc bẩn thỉu, dính đầy đồ bẩn, còn tỏa ra một mùi buồn nôn thoang thoảng, khuôn mặt vốn dĩ khá là đẹp trai kia cũng dính bẩn, hơn nữa vẻ mặt tiều tụy, tinh thần hoảng hốt, ánh mắt hiện đầy tơ máu, quầng mắt xanh đen.
Hàn Duệ đi tới, hung ác nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ đó thật sự vô cùng đáng sợ.
Lâm Tố Tâm nhíu mày, nói: “Anh Hàn, xin hỏi…”
Cô còn chưa nói hết lời, Hàn Duệ bỗng nhiên ngắt lời cô, tức giận kêu: “Cô đang làm cái gì đấy?”
Vừa rồi Lâm Tố Tâm đang tìm chìa khóa xe, sau khi phát hiện Hàn Duệ xuất hiện, cô mượn động tác đó để lén lút mò điện thoại di động trong túi xách, gọi điện cho Hạ Minh Tuyên.
Cậu ba Hạ vẫn kiên trì tự tay lưu số mình vào điện thoại của Lâm Tố Tâm, còn cố ý đặt phím tắt số 1, sự cố chấp của anh thường khiến Lâm Tố Tâm dở khóc dở cười, nhưng lần này lại cung cấp cho cô rất nhiều tiện lợi.
Nhưng mà, ngay khi cô nhấn phím tắt, Hàn Duệ đã phát hiện ra sự mờ ám của cô.
Lâm Tố Tâm vội vàng rụt tay về, giơ chìa khóa xe trong tay lên, nói: “Tôi chỉ muốn lấy chìa khóa xe…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6462-dung-gio-tro-bip-bom-voi-toi.html.]
Hàn Duệ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, nói: “Đừng giở trò bịp bợm với tôi, nếu không…”
Nói xong, anh ta móc từ trong túi ra một con d.a.o gọt trái cây, chỉa lên hông Lâm Tố Tâm.
Sắc mặt Lâm Tố Tâm trắng bệch, xem ra người đàn ông này thật sự chó cùng rứt giậu rồi, sẽ không thật sự muốn g.i.ế.c cô để hả giận chứ? Anh ta điên thật rồi sao?
Cô không thể không nghĩ đến khả năng Hàn Duệ tới trả thù, nhưng Hàn Duệ không phải Nhậm Tương Quân, anh ta có thể ra khỏi đồn cảnh sát là vì nhà họ Nhậm không muốn Nhậm Tương Quân bị lộ, nên mới dùng thủ đoạn giúp anh ta, mà nếu anh ta thật sự chạy tới làm tổn thương mình, phạm một vụ án mới, thế thì xem như không ai có thể cứu nổi anh ta rồi.
Theo lẽ thường, chỉ cần đầu óc Hàn Duệ còn minh mẫn thì sẽ không phạm tội vào thời điểm quan trọng này.
Mê Truyện Dịch
Tuy nhiên, anh ta vẫn tới.
Lâm Tố Tâm toát mồ hôi lạnh, ngoài miệng lại nói: “Tôi không giở trò bịp bợm với anh…”
Hàn Duệ: “Ném túi xách của cô cho tôi!”
Lâm Tố Tâm không thể làm gì khác hơn là nghe theo, nhẹ nhàng buông tay, để túi xách rơi trên mặt đất.
Nhưng mà Hàn Duệ vẫn không hài lòng, anh ta đá một cú văng túi xách Gucci của Lâm Tố Tâm ra ngoài, túi xách vẽ một đường vòng cung trên không trung rồi “bụp” một tiếng, rơi trên mặt đất cách xa mấy mét, đồ vật trong túi rơi tá lả.
Lâm Tố Tâm lén lút nhìn sang, may quá, điện thoại không rơi ra, nhưng mà đập như thế rất có thể đã đập bể điện thoại luôn rồi, cho dù không hỏng thì ở một khoảng cách xa như vậy, e rằng cũng không nghe rõ tình hình nơi đây, ngộ nhỡ cậu ba Hạ cho rằng điện thoại của cô bị hỏng thì quá xui…
Nhưng mà, cô chỉ nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại, rất sợ khiến Hàn Duệ nghi ngờ.