Cô ôm thắt lưng mạnh mẽ của anh, chôn đầu trong n.g.ự.c anh làm nũng: “Anh yêu, anh đừng ghen mà, em cam đoan với anh, em và Hàn Duệ không hề có một xíu quan hệ nào cả, tuyệt đối không có mờ ám gì với anh ta cả, anh phải tin tưởng người ta!”
Hạ Minh Tuyên buồn cười nói: “Em làm sao vậy? Lẽ nào thật sự làm chuyện gì trái lương tâm sao? Anh cũng đâu nói không tin em đâu. Hôm nay em bần thần bên cạnh anh lâu như vậy là muốn nói với anh chuyện này à?”
Lâm Tố Tâm thè lưỡi, nói: “Em sợ anh lại ghen bậy ghen bạ…”
Hạ Minh Tuyên búng lên trán cô một cái, Lâm Tố Tâm ôm đầu.
Cậu ba Hạ nói: “Được rồi, đừng giả vờ đáng thương nữa, sáng nay anh đã nghe người ta nói rồi, còn lên mạng đọc nữa. Nói thật, anh quả thật hơi không vui…”
Lâm Tố Tâm lập tức trở nên sốt sắng, ngồi thẳng người, đôi mắt to trong nhìn anh không chớp lấy một cái.
Hạ Minh Tuyên thấy cô như thế thì thầm đắc ý trong lòng, miễn cưỡng cong môi, nói tiếp: “Anh không vui là vì, em bị người ta đạo nhạc, bị người ta bắt nạt, thế mà lại không nói với anh, tự mình đi trả thù, không xem người đàn ông của em ra gì cả! Không phải em nên lập tức nhào vào lòng anh khóc lóc kể lể, sau đó nhờ vả anh giúp em xả giận sao?”
Ban đầu Lâm Tố Tâm còn sốt ruột, nghe đến đoạn sau thì trên trán không khỏi chảy xuống ba vạch đen.
Đủ rồi, cô nào có nhu nhược như vậy, người đàn ông này quá ảo tưởng! Còn nhào vào lòng anh khóc lóc kể lể nữa chứ, cô cũng đâu phải Bạch Liên Hoa trà xanh các thứ đâu!
Cô chu mỏ một cái, lầu bầu nói: “Chút chuyện nhỏ này, tự em có thể giải quyết được. Nếu anh ta sao chép, đương nhiên em phải kiện anh ta! Bởi vì đây là chuyện công việc, cho nên không muốn nói với anh, nghe anh nói vậy, làm như em mấy chuyện nhỏ nhặt này cũng làm không xong, phải dựa vào anh”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6402-co-nghe-thay-em-noi-khong.html.]
Hạ Minh Tuyên cười lắc đầu, cúi đầu nói: “Anh không có ý này, bảo bối nhà anh là giỏi nhất, bây giờ đã là siêu sao Thiên hậu rồi, làm sao có thể không giải quyết được công việc của mình chứ? Anh chỉ muốn biết tất cả mọi chuyện về em, sau này…nếu có người bắt nạt em, em có thể nói cho anh biết trước tiên được không? Cho dù em muốn tự mình giải quyết, cũng phải nói trước cho anh nghe, anh sẽ làm theo lời em, có được không?”
Lâm Tố Tâm trợn trắng mắt, nói: “Không được, bản thân anh có phiền phức gì cũng đã bao giờ nói với em đâu, thích len lén xử lý một mình, sao em phải nói cho anh biết?”
Mấy năm cậu ba Hạ chưa lên chức, anh sẽ về nhà trong vài ngày, mỗi lần anh ra ngoài là Lâm Tố Tâm đều rất lo lắng, nhưng người đàn ông này rất kiêu ngạo, chưa bao giờ nói cho cô biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện.
Bản thân anh cũng như thế, còn không biết ngại mà nói cô?
Hạ Minh Tuyên ngẩn ra: “Cái này khác, anh là đàn ông, anh có nghĩa vụ bảo vệ tốt cho người phụ nữ của mình, chuyện đó mà nói với em thì chỉ làm tăng thêm phiền não cho em thôi, anh cũng không muốn khiến em lo lắng”.
Lâm Tố Tâm chán nản, bĩu môi: “Thẳng nam ung thư!”*
Mê Truyện Dịch
(*) Nguyên văn là 直男癌 (Straight Man Cancer): Thuật ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những người đàn ông bảo thủ, xem thường giá trị phụ nữ, tự cao tự đại…
Hạ Minh Tuyên biến sắc, nhíu mày, nói bằng giọng điệu nguy hiểm: “Bảo bối, em vừa nói gì? Anh không nghe rõ lắm, em lặp lại lần nữa được không?”
Lâm Tố Tâm lập tức sợ hãi, cười ngọt ngào: “Người ta có nói cái gì đâu? Không có mà? Anh yêu nghe lầm rồi. Được rồi, nếu đã nói chuyện xong thì em lên mạng một lát, anh tiếp tục làm việc đi…A!”
Lâm Tố Tâm còn chưa nói dứt lời thì đã bị cậu ba Hạ ném lên ghế salon.