Lâm Tố Tâm cầm bút, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hạ Minh Tuyên.
Anh nở nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt ngập tràn dịu dàng, không hề có vẻ tức giận chút nào.
Lẽ nào…ngày hôm nay anh không đọc báo? Cũng không đúng, cho dù anh không đọc thì thuộc hạ của anh chắc chắn có thấy, chuyện gì có liên quan đến cô thì các thuộc hạ nhất định sẽ báo cáo với cậu ba Hạ.
Lâm Tố Tâm hơi mất hồn ngây ngốc nhìn anh, không nói gì.
Hạ Minh Tuyên lắc đầu, dứt khoát đi tới trước mặt cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, nói: “Bảo bối, em vô tình thật đấy, chồng em là một người lớn sống sờ sờ đứng trước mắt em đây, thế mà trong lòng em còn nghĩ đến công việc? Được rồi, công việc ngày mai làm tiếp, chúng ta về nhà trước”.
Lâm Tố Tâm còn chưa kịp tỉnh hồn thì đã được anh nắm tay dắt về nhà rồi.
Về đến nhà cô mới phát hiện ra, ngày hôm nay Hạ Minh Tuyên về nhà rất sớm, còn đích thân xuống bếp nấu ăn.
Lâm Tố Tâm nhìn một bàn đồ ăn được bày biện xinh đẹp, trong lòng hơi thấp thỏm, đây là cho cô ăn một bữa no say trước kia mang cô ra c.h.é.m đầu đấy à? Hay là bày tỏ sự quan tâm với cô lần cuối trước khi chia tay?
Kết quả, sự thật chứng minh là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Mê Truyện Dịch
Quá trình ăn cơm diễn ra rất bình thường, vô cùng bình thường, quá bình thường, Hạ Minh Tuyên hoàn toàn tương tự như bình thường, ngay cả cái giọng điệu phê bình hành vi kén ăn của cô, đều không hề khác biệt chút nào.
Lâm Tố Tâm cảm thấy quá kinh ngạc, luôn cảm thấy bầu không khí này bình tĩnh lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6392-binh-tinh-la-thuong.html.]
Lẽ nào, ngày hôm nay Hạ Minh Tuyên bận rộn công việc quá, thật sự không đọc tin tức sao? Nếu anh thấy được, thì hẳn sẽ không có phản ứng như hiện tại nhỉ?
Lâm Tố Tâm thấp thỏm bất an, bối rối một lúc lâu, vẫn cảm thấy gạt Hạ Minh Tuyên là không tốt lắm.
Chuyện này cậu ba Hạ sớm muộn gì cũng sẽ biết, cho dù ngày hôm nay lừa gạt, thì ngày mai anh ra ngoài, nhất định sẽ biết được chuyện này từ cấp dưới, thay vì đến lúc đó lại nổi nóng chiến tranh lạnh, chi bằng…ngày hôm nay chủ động nhận lỗi cho xong.
Dù sao thì nói cũng c.h.ế.t mà không nói cũng chết, chủ động nói ra thì còn có thể nói lý do thoái thức mà cô đã nghĩ kỹ trước đó cho anh nghe, nếu để sang ngày mai thì không chắc anh sẽ sẵn lòng nghe lời giải thích của cô đâu.
Lâm Tố Tâm hạ quyết tâm, sau khi ăn cơm xong thì sẽ nói với Hạ Minh Tuyên.
“Anh yêu…”. Cô và Hạ Minh Tuyên ngồi trên cùng một cái ghế salon, đầu cọ cọ lên bả vai anh.
Hạ Minh Tuyên đang dựa trên ghế salon đọc tài liệu, bị con thỏ nhà mình cọ xát thì cảm thấy cổ hơi ngứa một chút, không nhịn được đưa tay sờ đầu cô một cái, nói: “Bảo bối ngoan một chút, ngày hôm nay em cũng vất vả cả ngày rồi, có mệt không? Có muốn tắm sớm một chút không?”
Lâm Tố Tâm nói: “Em không mệt. Em…em có chút chuyện muốn nói với anh”.
Hạ Minh Tuyên đã luồng tay vào mái tóc cô, vuốt ve mái tóc mềm mại như nhung, nhưng ánh mắt vẫn nhìn lên tài liệu, lơ đãng nói: “Ừm, bảo bối nói đi, anh nghe đây”.
Lâm Tố Tâm cắn môi một cái, chần chừ nói: “Ừm, cái đó…có một chuyện em cảm thấy nên nói trước với anh một tiếng. Mấy ngày hôm trước em phát hiện ra đĩa đơn Hàn Duệ mới phát hành sao chép lại tác phẩm của em, trong cơn tức giận, em đã vạch trần hành vi đạo nhạc của anh ta với Hiệp hội Bảo vệ Bản quyền Âm nhạc, còn kiện anh ta”.
Hạ Minh Tuyên vẫn xem tài liệu, cũng không biết có nghe thấy cô nói hay không, thuận miệng đáp cho có lệ: “À, như vậy à…con thỏ nhà anh thật tài giỏi…”