Lâm Tố Tâm nhìn vẻ mặt anh, biết suy nghĩ trong lòng anh, cũng không khỏi bật cười, ngoan ngoãn đi theo anh.
Lúc hai người rời đi còn nghe thấy tiếng quản lý đang răn dạy người phục vụ kia ở đằng sau: “Một chút năng lực phân biệt cũng không có, không có mắt sao? Cho dù không biết anh Hạ thì chẳng lẽ không biết xe anh ấy lái sao! Lamborghini phiên bản hạn chế trị giá bao nhiêu tiền biết không? Không đủ tư cách vào ăn một bữa cơm?”
Hai người được những người phục vụ khác dẫn tới căn phòng tốt nhất trên tầng ba.
Phòng này rất lớn, trang trí tinh xảo, hơn nữa vô cùng yên tĩnh, phạm vi nhìn cũng được.
Lâm Tố Tâm tùy tiện nhìn lướt qua, tiếp tục tập trung sự chú ý lên người vị hôn phu của mình.
Hạ Minh Tuyên đưa cô tới bên ghế salon, muốn cô ngồi xuống, kết quả Lâm Tố Tâm thế mà lại cầm lấy tay áo anh không thả, ra vẻ muốn dính lên người anh.
Hạ Minh Tuyên biết cô bây giờ thiếu cảm giác an toàn, cho nên mới muốn “một tấc cũng không rời” mình như vậy, vì vậy anh chỉ cúi đầu, khẽ cười nói: “Làm sao? Lưu luyến anh? Không thì em ngồi trên đùi anh đi, anh đút em ăn, thế nào?”
Lâm Tố Tâm trừng mắt liếc anh một cái, buông tay áo anh ra, hừ một tiếng: “Nghĩ hay lắm! Vừa rồi chỉ không cẩn thận móc vào tay áo của anh thôi, chứ không lưu luyến gì đâu!”
Hạ Minh Tuyên nghe xong thì lại có chút bất mãn, anh hơi cúi người, đến gần Lâm Tố Tâm.
Trong lúc Lâm Tố Tâm cho rằng anh đang định hôn thì người đàn ông này bỗng nhiên ôm lấy eo cô, nhấc cả người cô lên, sau đó xoay người một cái, lập tức ngồi lên chỗ vừa rồi của cô, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Lâm Tố Tâm trợn trừng mắt: “Này, anh muốn làm gì?”
Hạ Minh Tuyên mổ nhẹ lên môi cô, cười nói: “Không phải em muốn anh đút em ăn, nhưng ngại nói sao? Là một vị hôn phu thấu hiểu lòng người, anh cảm thấy anh nên thỏa mãn yêu cầu của em. Không cần cảm động quá đâu, đây là điều anh phải làm”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6312-khong-can-cam-dong-qua-dau.html.]
“Cảm động cái đầu anh! Mau buông em xuống! Người phụ nữ sắp vào dọn thức ăn lên rồi kìa!”. Lâm Tố Tâm đạp chân giùng giằng, muốn nhảy xuống khỏi người anh.
Hạ Minh Tuyên giữ chặt eo cô bằng một tay, tay kia cầm lấy chai rượu vang đỏ trên bàn, rót một ly rượu, sau đó ngửa cổ uống một ngụm, ngậm trong miệng, quay đầu lập tức ngăn chặn cánh môi anh đào của vị hôn thê.
Dòng rượu tinh khiết trao đổi trong miệng hai người thông qua nụ hôn này.
Mặt Lâm Tố Tâm đỏ rần, dồn sức đẩy n.g.ự.c Hạ Minh Tuyên ra.
Hạ Minh Tuyên kiên quyết không buông, bắt lấy con thỏ nhỏ âu yếm một lúc lâu, cho đến khi người phục vụ gõ cửa phòng, bước vào mang thức ăn lên, anh mới thả Lâm Tố Tâm ra.
Lâm Tố Tâm vốn dĩ da mặt đã mỏng, lần này suýt nữa bị người ta nhìn thấy ở nơi công cộng, cô càng xấu hổ hơn, tức giận cầm lấy d.a.o nĩa hùng hục cắt bò bít tết.
Bò bít tết vốn dĩ đã có năm phần chín, cô lại đằng đằng sát khi cắt nó, cộng với anh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cậu ba Hạ, khiến cho người đàn ông vừa xấu bụng vừa ngang ngược kia không khỏi lạnh toát sau lưng.
Nhưng mà, thấy cô đã quên mất chuyện đau khổ vừa rồi thì Hạ Minh Tuyên vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Con thỏ con này vẫn rất dễ dụ, bắt nạt mấy miếng thịt bò xong là hả giận…
Nhưng mà, Lâm Tố Tâm tuy cắt rất thoải mái, nhưng bản thân cô không ăn được bò bít tết sống như vậy, cuối cùng ép cậu ba Hạ căn hết miếng thịt bò bít tết bị cô chia năm xẻ bảy.
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên rầu rĩ cau mày, nhưng dưới cái nhìn của vị hôn thê, anh vẫn nghe lời bỏ thịt bò vào miệng.
Vẻ mặt anh vẫn kiêu ngạo ưu nhã, ung dung nhai thịt bò, nhưng trong lòng đang cảm thán: Miếng bít tết Angus hảo hạng cứ thế bị chà đạp, hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị tươi ngon như bình thường nữa, con bò đáng thương ở dưới suối vàng kia mà biết thì sẽ khóc thảm thương biết bao nhiêu!...