Phùng Tư Tư nói, “Liên quan gì tới cô?”
Hà Lệ Sa che miệng cười, “Đương nhiên liên quan đến tôi rồi, chúng ta đã đánh cược với nhau, có phải hay không, bạn học Lâm?”
Phùng Tư Tư định đáp trả nhưng Lâm Tố Tâm đã nhanh tay chặn cô lại, sắc mặt bình tĩnh nói, “Đúng vậy, tôi còn sợ cô quên mất là chúng ta đã đánh cược với nhau. Nếu cô còn nhớ rõ thì tốt rồi.”
Hà Lệ Sa nhìn cô, thấy sắc mặt Lâm Tố Tâm không đổi, dáng vẻ có chút không để ý thì cười lạnh nói, “Cô đã chuẩn bị để thôi học rồi sao? Trên bảng danh sách này không có tên cô đâu!”
Lâm Tố Tâm thản nhiên cười, “Thị lực của cô cũng kém quá. Có phải mỗi ngày đều sử dụng kính áp tròng kém chất lượng nên mắt cũng hỏng rồi không? Cô nên đi khám bác sỹ đi. Tên tôi ở chỗ này!” Cô đưa tay chỉ về phía tổ Sáng tác.
Hà Lệ Sa ngẩn người sau đó phá lên cười ha hả, “Ha ha ha,… buồn cười quá đi… Lâm Tố Tâm, cô cũng thông minh quá đi. Cô sẽ sáng tác nhạc? Ở bài thi âm nhạc cuối kỳ, thiếu chút nữa cô còn không đạt tiêu chuẩn, cô còn muốn soạn nhạc? Cô không cho rằng, số lượng người tham gia tổ Sáng tác thấp thì khả năng cô đỗ sẽ sao hơn đấy chứ? Cô có biết, tổ Sáng tác của Băng Toản rốt cuộc là đang làm gì không? Cô số 498, trên tổng cộng 500 người thi a. Ai da, không được… cười c.h.ế.t mất!”
Sắc mặt Lâm Tố Tâm không thay đổi, đứng yên nhìn cô ta, nghe cô ta nói xong thì mỉm cười nói, “Bạn học Hà, chuyện này không cần cô nhọc lòng. Dù sao trong phần đánh cược của hai chúng ta cũng không hạn chế tôi báo danh ở tổ nào, cho nên, chúng ta chờ kết quả cuối cùng rồi hẵng nói, không phải sao?”
Hà Lệ Sa vất vả nín cười, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tố Tâm, thấy vẻ mặt cô khí định thần nhàn thì có chút do dự.
Cái con hồ ly tinh câu dẫn Mộ thiếu này vì sao lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ cô ta đã thu phục được giám khảo của tổ Sáng tác? Nhưng mà, chuyện này không có khả năng. Cái người cấp cao của Băng Toản mà cô ta quen đã từng nói với cô ta, ở tổ Sáng tác, ngay cả chủ tịch Băng Toản cũng không chỉ đạo được, nếu không có cái gật đầu của giám đốc Từ, không ai có thể đi cửa sau mà vào. Mà Từ Tiêu Ý nổi tiếng mềm cứng đều không ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-621-em-di-nham-phong-thi.html.]
Hay là, Lâm Tố Tâm thật sự biết soạn nhạc? Chuyện này càng không thể. Xuất thân của Lâm Tố Tâm vô cùng bình thường, cũng không phải là nhà có tiền cho con đi học một nhạc cụ hay thưởng thức âm nhạc hay sáng tác nhạc gì đó. Thành tích của cô ta ở trong trường nhạc cũng như vậy, ngoại trừ hát tương đối dễ nghe ra thì cũng không có gì xuất chúng hơn người.
Hơn nữa, nếu Lâm Tố Tâm thật sự ghi danh vào tổ Ca hát, xác thực có chút thực lực cạnh tranh, nhưng mà đầu óc cô ta bị động kinh, nhất định ghi danh vào tổ Sáng tác, cái này là tự mình tìm đường chết!
Mê Truyện Dịch
Xem ra, nữ thần thắng lợi nhất định đứng về phía cô ta rồi.
Nghĩ tới đây, Hà Lệ Sa cảm thấy yên tâm hơn. Cô ta kiêu căng nhếch mép nói, “Nếu cô có thể mạnh miệng như vậy thì cứ tiếp tục đi. Hy vọng đến lúc cô thôi học cũng sẽ bình tĩnh như vậy. Nhưng mà đừng có khóc nháo cầu xin tôi giơ cao đánh khẽ a!”
Nói xong, Hà Lệ Sa không thèm nhìn hai người, lắc m.ô.n.g xoay người đi về phía phòng thi.
Phùng Tư Tư nhìn theo cô ta “phi” một tiếng. “Nhìn cái dáng vẻ diễu võ dương oai của cô ta kìa, thật là tự cho mình là ghê gớm. Cũng không biết phải mất bao nhiêu tiền mới có thể được ghi danh vào vòng hai này.”
Lâm Tố Tâm thâm trầm nhìn theo bóng dáng Hà Lệ Sa, sau đó ngẩng đầu nhìn màn hình nói, “Còn có 5 phút nữa là bắt đầu rồi, chúng ta phải nhanh chân lên thôi.”
Phùng Tư Tư giật mình nói, “Không nhanh như vậy chứ? Nhiều người như vậy, một đám người đi vào thi, chắc chắn phải chờ rất lâu.”
Lâm Tố Tâm lắc đầu nói, “Tổ Sáng tác thi viết nhạc lý đầu tiên. Hơn nữa, tuy rằng tổ Ca hát phải xếp hàng nhưng mà có thể đúng giờ sẽ tiến hành điểm danh, đến muộn nói không chừng sẽ bị loại, cậu cũng nhanh chân lên.”