Lâm Tố Tâm căn bản không biết vì sao mình lại đắc tội với Hạ tam thiếu. Cô giống như luôn xem nhẹ trình độ biến thái của Hạ tam thiếu.
Không thể không nói, người không biết là người hạnh phúc.
Đúng 7 giờ sáng hôm sau, người vô tâm Lâm Tố Lâm bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Nghĩ đến hôm nay là ngày tham gia vòng thi thứ hai vô cùng quan trọng, Lâm Tố Tâm vội từ trên giường nhảy xuống, nhanh nhanh chóng chóng đánh răng rửa mặt mặc quần áo rồi ăn sáng, còn có thể trang điểm nhẹ nhàng rồi phi ra cửa.
Rất nhanh, cô tới cổng trường đón đầu Phùng Tư Tư.
“Giấy chứng minh, giấy báo, tài liệu, đĩa CD, bút lông đen, bút chì 2B… đều đã mang rồi, đúng không?” Phùng Tư Tư cầm một tờ giấy ghi chú, hỏi đối chiếu từng cái một.
Lâm Tố Tâm nhìn khuôn mặt nhỏ căng thẳng của cô bạn thì không khỏi buồn cười nói, “Đã mang theo rồi. Cậu đừng có khẩn trương như vậy, mau thả lỏng đi, nếu không, lát nữa đến lúc cần phát huy mà không tốt thì phải làm sao?”
“Phi phi phi, miệng quạ đen!” Phùng Tư Tư trợn mắt lên cảnh cáo cô. “Đồng ngôn vô kỵ*, lời xấu không linh lời tốt linh!”
*Đồng ngôn vô kỵ: lời của một đứa trẻ thường không biết kiêng kị.
Lâm Tố Tâm không nhịn nổi bật cười, “Cái gì vậy? Đây là niệm cái chú gì vậy?”
Phùng Tư Tư chắp tay trước n.g.ự.c nói, “Cậu đừng có nói bừa, mình đang khẩn trương muốn c.h.ế.t đây này. Ngày hôm nay đối với mình rất quan trọng, mình nhất định phải thi đậu thực tập sinh, hơn nữa thuận lợi xuất đạo, để mẹ mình ở nhà được sống tốt một chút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-611-so-498.html.]
Mẹ của Phùng Tư Tư là người phục vụ của khách sạn Phùng gia, được Đại cổ đông của công ty là cha Phùng vừa mắt, sinh được Phùng Tư Tư. Mà phu nhân của cha Phùng là thiên kim tiểu thư của một gia đình quyền quý, lại sinh được cho cha Phùng một cậu con trai, cũng chính là anh em cùng cha khác mẹ với Phùng Tư Tư, được coi như có công với nhà họ Phùng.
Bởi vì thân phận đẳng cấp của hai người quá khác biệt nên mẹ Phùng Tư Tư ở nhà họ Phùng cũng không được tốt lắm. Mặc dù đi theo cha Phùng nhiều năm, nhưng đến cửa lớn của nhà họ Phùng còn chưa được bước vào, chỉ là một người phụ nữ được bao nuôi bên ngoài. Cho nên Phùng Tư Tư muốn bước vào giới giải trí là để thay đổi cuộc sống cho mẹ. Một khi cô thành danh, cô sẽ trở thành mối liên hôn của Phùng gia, vị thế trong gia tộc cũng cao hơn, nhờ đó, vị thế của mẹ cô cũng sẽ là nước nổi thuyền nổi.
Lâm Tố Tâm thầm thở dài.
Thật là, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Nếu được sinh ra làm con gái một gia đình bình thường, một cô gái như Phùng Tư Tư đã đủ hạnh phúc, gia cảnh giàu có, điều kiện sinh hoạt tốt, ra cửa có xe rước, hàng hiệu không thiếu, tiền tiêu vặt tính tiền vạn. Ở trong mắt người thường, đúng là một Bạch phú mỹ*.
*Bạch phú mỹ chỉ những cô con gái các gia đình giàu có, xinh đẹp.
Nhưng mà ai có thể ngờ được, cuộc sống của cô cũng là đi trên băng mỏng.
Phùng Tư Tư kiểm tra lại đồ đạc của mình xong thì ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Tố Tâm đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ thì nhíu mày hỏi, “Tố Tâm, sao cậu lại không có chút khẩn trương nào chứ? Theo lý, cậu nên khẩn trương hơn mình mới đúng chứ? Cậu mới là người đánh cuộc với Hà Lệ Sa!”
Lâm Tố Tâm mỉm cười, “Khẩn trương thì có ích gì? Càng khẩn trương thì càng không phát huy tốt được bản thân. Đã đi tới bước này, nghĩ nhiều cũng không có ích nữa, còn không bằng cứ bình tình, phát huy tốt nhất khả năng của mình là được.”
Kiếp trước, cô đã trải qua nhiều cuộc thi đấu quan trọng như vậy, tố chất tâm lý chắc chắn tốt hơn so với Phùng Tư Tư rồi.
Vòng thi thứ hai được tổ chức ở Tổng công ty giải trí Băng Toản.
Tòa nhà cao chọc trời này nằm ở trung tâm thành phố Thiên Hải, trên con đường hoàng kim của thành phố, nhìn ngang qua thành phố tới tận sông Thiên Phổ, trở thành dấu ấn kiến trúc của thành phố này.
Mê Truyện Dịch
Năm vừa rồi, lúc Lâm Tố Tâm đi bộ ngang qua tòa nhà này, cô cũng sẽ không tự chủ là ngẩng đầu nhìn tòa nhà bắt mắt này, suy nghĩ xem một công ty phải có sản nghiệp lớn thế nào mới có thể xây một tòa nhà lớn ở ngay trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này chứ. Nhưng cô chưa từng có cơ hội đi vào.