“Hạ Hạ Hạ……. Hạ gia chủ, ngài………Từ khi nào ngài…….Ách, ngài nghe chúng tôi giải thích, chuyện này…….. Thật sự chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm, chúng tôi không biết đây là người phụ nữ mà ngài nhìn trúng, nếu như biết, có cho chúng tôi mười lá gan, cũng không dám mạo phạm đến vị tiểu thư này……..” Đám bạn nơm nớp lo sợ mà nói.
Hạ Minh Tuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, căn bản là lười đáp lại, sau đó liền cho vệ sĩ ở phía sau một ánh mắt, đám người vệ sĩ hiểu ý, lập tức ra tay, khống chế những người có mặt ở đó, ngay cả khi có một tên phản ứng nhanh muốn lén trốn đi, cũng bị bắt trở về.
Còn tên đàn ông vừa rồi muốn đùa giỡn Lâm Tố Tâm, mãi cho đến khi bị vệ sĩ ấn trên mặt đất, ăn mấy đòn liền, đến khi ói ra cả hỗn hợp rượu và dịch mật trong bụng, lúc này anh ta mới tỉnh táo hơn được một chút.
Chờ đến khi nhìn thấy rõ người đàn ông đang ôm lấy Lâm Tố Tâm, sắc mặt anh ta hoàn toàn thay đổi.
Đại thiếu gia ban đầu vẫn còn rất kiêu ngạo, sau khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hạ tam thiếu, trong nháy mắt liền hóa thành tên tù nhân cực kỳ hoảng sợ, lắp bắp xin tha mà nói: “Hạ……..Hạ gia chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự không biết được đây là người của ngài, là tôi tiện tay, tôi tôi tôi…….Tôi đáng chết!”
Hạ Minh Tuyên khẽ nhíu mày, chỉ ghét bỏ mà nói: “Ồn quá.”
Đám người vệ sĩ lập tức hiểu được ý của anh, lập tức che miệng đám người đó lại, kéo qua một bên mà đánh một trận.
Hạ Minh Tuyên phân phó cho một trợ lý đứng bên cạnh: “Chỗ này giao cho cậu, muộn một chút đến báo cáo lại cho tôi.”
Trợ lý cung kính gật đầu, đáp lại.
Lúc này Hạ Minh Tuyên mới quay đầu lại, nhìn con thỏ nhỏ vẫn còn đang sợ hãi trong lòng anh.
Trước khi Lâm Tố Tâm nhìn thấy Hạ Minh Tuyên, cô cũng đã biết, kết cục của đám thiếu gia ác độc đó sẽ rất thảm, cho nên, sau khi Hạ tam thiếu xuất hiện, sự chú ý của cô không còn đặt trên đám đàn ông ghê tởm kia nữa, mà là không chớp mắt nhìn người đàn ông đang bảo vệ cô ở trong lòng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6101-con-tho-thich-lam-nung.html.]
Tuy rằng chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng bởi vì tâm trạng vẫn luôn thấp thỏm quá độ, cô thật sự đã cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, đối với cô hai ngày này, thật sự dài như hai thế kỷ.
Lúc này, có thể gặp được Hạ Minh Tuyên, đối với cô mà nói, giống như là đang nằm mơ vậy.
Lâm Tố Tâm liền cọ lên trước n.g.ự.c Hạ tam thiếu, thấp giọng nói: “Em……..Em biết là anh sẽ không không cần em, mặc kệ em.”
Ánh mắt Hạ MInh tuyên tối đi, nhìn vào trong đôi mắt to tròn long lanh như nước mùa thu, trái tim anh run lên, trong lòng trào dâng đủ loại cảm xúc phức tạp.
Nhưng mà, anh cũng không đáp lại lời của Lâm Tố Tâm, chỉ chăm chú nhìn cô trong chốc lát, xác nhận quần áo cô vẫn còn chỉnh tề, cũng không có bị thương, liền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt dời đi nơi khác.
Lâm Tố Tâm có chút tủi thân mà mếu máo, nhưng mà cô cũng biết, đoán chừng là người đàn ông này vẫn chưa nguôi giận, có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Chỉ cần anh vẫn nhớ rằng anh phải bảo vệ cho cô, không thể để cô bị cảm lạnh bị đói bụng, cũng đã nói lên rằng cô vẫn còn cơ hội.
Hiện tại, vất vả lắm mới gặp được người, cô phải hành động, chính là dính chặt vào người đàn ông này, không thể để anh chạy đến những nơi mà mình không với tới được.
Nghĩ như vậy, cô liền vòng tay lại, ôm chặt lấy Hạ tam thiếu, làm ra vẻ như bạch liên hoa đang cực kỳ sợ hãi.
Hạ Minh Tuyên dời cánh tay bên hông của cô đi, anh cầm lấy cánh tay cô, muốn kéo cô ra.
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm thấy được điểm này, càng không thuận thoe không buông tha, ôm chặt lấy anh không buông tay.
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, nói: “Em buông tay.”
Lâm Tố Tâm chớp mắt, tỏ ra vẻ cực kỳ đáng thương, hai mắt ngập nước, trông như sắp khóc đến nơi. Cô mếu máo, nói: “Không buông, anh đừng đuổi em đi mà. Hu hu, người ta đã đáng thương như vậy rồi, cũng bị người ta bắt nạt, anh còn không cho em ôm một cái nữa.”