Cho nên, cho dù đã lạnh đến run rẩy, nhưng cô vẫn kiên trì ngồi ngoài cửa, không chịu rời đi dù chỉ là một bước.
Sắc trời dần tối sầm lại, mãi cho đến khi chỉ còn lại bóng đêm u ám, trông cứ như một tấm màn đen che trên đỉnh đầu.
Lâm Tố Tâm cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ, nhưng mà, trong khoảnh khắc cô sắp mơ màng thiếp đi, bỗng nhiên, một tiếng vang nhỏ vọng đến, cửa sắt của vườn hoa được mở ra từ bên trong.
Lâm Tố Tâm lập tức tỉnh táo lại, quay đầu kinh ngạc mà kêu lên: “Minh Tuyên, em biết…… Ách!”
Nhưng mà, đứng trước cửa lại không phải là Hạ Minh Tuyên, mà là một người bác trung niên khoảng bốn mươi tuổi, hơi khom người xuống với cô, nói: “Lâm tiểu thư, tôi là quản gia của biệt thự này.”
Mê Truyện Dịch
“A……..” Trên gương mặt của Lâm Tố Tâm tràn đầy vẻ thất vọng, nhưng cô vẫn giữ lại một tia hy vọng, hỏi: “Là Minh Tuyên bảo bác dẫn cháu vào sao?”
Quản gia lắc đầu, nở một nụ cười lễ phép, nói: “Lâm tiểu thư, đây là gia chủ bảo tôi đưa cho ngài.”
Lâm Tố Tâm cúi đầu nhìn, thứ quản gia đưa cho cô, là một chiếc áo khoác lông chồn trắng, là kiểu dáng bình thường cô rất thích mặc, trông cực kỳ ấm áp, còn rất xinh đẹp. Ngoài ra còn có một hộp cơm nhiều tầng xinh đẹp, bên trong còn có thức ăn vẫn còn nóng hổi, cô liếc mắt nhìn một cái, đều là những món cô thích ăn.
Cô sửng sốt một chút, nói: “Đây……Đây là có ý gì?”
Quản gia cung kính mà nói: “Lâm tiểu thư, gia chủ lo ngài sẽ bị cảm lạnh, cố ý để tối đến đưa áo cho ngài. Mong ngài nhanh chóng trở về đi, cậu ấy nhất định sẽ không gặp ngài đâu. Gia chủ đã gọi cho Ân lục thiếu, Ân lục thiếu sẽ đến đón ngài liền.”
Lâm Tố Tâm tức giận nói: “Có ý gì đây? Cháu không thèm áo anh ấy đưa, thứ cháu muốn là anh ấy! Bác tránh ra, cháu muốn vào trong tìm anh ấy!”
Tới nước này rồi, Lâm Tố Tâm cũng không rảnh quan tâm đến hình tượng gì nữa, trực tiếp đẩy người ra, muốn xông vào bên trong.
Nhưng mà, quản gia đã có phòng bị từ trước, có hai cảnh vệ không biết từ đâu xông ra, chặn đường đi của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-6082-co-be-dang-thuong-lam-to-tam.html.]
“Lâm tiểu thư, thật xin lỗi, mong ngài sớm quay về cùng Ân lục thiếu.”
Cánh cửa lại một lần nữa đóng lại trước mặt cô.
“Đáng ghét, Hạ Minh Tuyên, em ghét anh!”
Lâm Tố Tâm thật sự muốn khóc, cô tức đến hộc m.á.u mà muốn ném áo khoác cùng hộp cơm kia đi.
Nhưng suy nghĩ một chút, lại có chút luyến tiếc mà nhặt lại.
Cho đến tận bây giờ cô chưa từng ở trong căn biệt thự này, nhưng mà, Hạ Minh Tuyên lại có thể tùy ý lấy ra một chiếc áo cùng cỡ với cô, như vậy chứng minh, anh đã chuẩn bị từ lâu rồi, chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho bà chủ ở đây.
Đây là biểu hiện cho việc Hạ tam thiếu yêu cô, không tùy tiện ném đi được,
Hơn nữa, thật sự cô cũng rất lạnh……..
Lâm Tố Tâm lấy áo mặc lên người, ngay lập tức cô cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, ngửi thấy hương thơm của thức ăn, cô liền cảm nhận được chiếc bụng đang reo lên, không thể nhịn được mà giải quyết hết thức ăn, sau đó lại ngồi vào trong góc.
Thêm khoảng mười phút nữa trôi qua, một chiếc xe thể thao hạng sang từ xa nhanh chóng chạy tới, ánh đèn trước xe sáng đến chói mắt, kiêu ngạo mà chiếu qua đoạn đường phía trước xe, cũng làm cho Lâm Tố Tâm có phần không thích ứng được mà chớp mắt.
Ân lục thiếu đến nhanh vậy………..
Xem ra, hôm nay cô không thể nào đi ăn vạ nữa rồi.
Nhưng đúng vào lúc nào, cửa xe mở ra, nhưng người đi từ trong xe ra, lại không phải là Ân Chính Lăn.
Một người đàn ông trẻ tuổi cả người nồng nặc mùi rượu từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt Lâm Tố Tâm, nhịn không được mà huýt sáo một cái, giọng điệu cũng mang theo chút ngả ngớn mà nói: “Hey, các anh em mau xuống xem, ở đây có một người phụ nữ bị đuổi ra khỏi, cực kỳ ngon ghẻ, chậc chậc, thật là đã nhiều năm rồi cũng chưa từng thấy một món hàng nào xinh đẹp như vậy.”