Trợ lý đặc biệt vốn dĩ tưởng rằng, Hạ Minh Tuyên nghe được câu này, sẽ bình tĩnh trở lại, để Lâm Tố Tâm đi vào, chuyện tiếp theo chỉ cần giao cho bà Hạ là được rồi.
Ai biết được, sau khi trong văn phòng im lặng vài giây, giọng nói truyền ra càng thêm lạnh hơn: "Làm sao? Lời tôi nói nghe không hiểu sao? Cậu chán sống rồi sao?"
Trợ lý đặc biệt tuyệt đối không nghĩ tới, cậu ba Hạ sẽ trả lời lạnh lùng vô tình như vậy, lập tức giật nảy mình.
Đổi lại lúc bình thường, anh ta đã sớm vội vàng chạy mất, nào dám lại đi vuốt râu hùm của cậu ba Hạ, thế nhưng, bây giờ Lâm Tố Tâm ở đây, cậu ba Hạ làm sao có thể trả lời như vậy? Chẳng lẽ là đang tức giận nên không nghe rõ anh ta nói cái gì?
Nghĩ đến đây, trợ lý đặc biệt kiên trì nói một câu: "Ông chủ, là bà chủ tới!"
Cậu ba Hạ lạnh lùng trả lời: "Rất tốt, cậu tự mình cút ra khỏi công ty, hay là tôi gọi bảo an lên ném cậu ra ngoài?"
Trợ lý đặc biệt không dám tin quay đầu nhìn Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm lùi lại một bước, nhỏ giọng nói: "Xem ra tôi tới không đúng lúc, tôi vẫn nên đi trước, ngại quá, đã làm phiền đến anh rồi..."
Mê Truyện Dịch
Nói còn chưa dứt lời, giọng nói của Hạ Minh Tuyên lại truyền ra, âm u, giống như có thể khiến người ta c.h.ế.t cóng: "Lâm Tố Tâm, em dám đi?"
"Em..." Lâm Tố tâm mặc dù vừa căng thẳng vừa sợ hãi, nhưng vẫn không nhịn được bối rối một chút. Thoáng cái bảo cô cút, thoáng cái lại uy h.i.ế.p cô không cho phép rời đi, người đàn ông này rốt cuộc là muốn ầm ĩ như thế nào?
Cô không biết là, trong hành lang không chỉ lắp bộ đàm, còn lắp mấy cái camera dùng để giám sát, toàn bộ nhất cử nhất động của cô đều nằm trong sự giám sát của Hạ Minh Tuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5961-lam-to-tam-em-dam-di.html.]
Hạ Minh Tuyên thấy được dáng vẻ chột dạ thoái chí này của cô, lửa giận trong lòng thoắt cái liền nổi lên, cơn giận mất cả buổi sáng không dễ dàng mới ngừng lại một chút, trong nháy mắt lại bị bùng lên.
Biểu cảm lén lén lút lút này là có ý gì? Cô còn biết chột dạ sao? Xem ra cũng biết chuyện tốt mà mình làm đã bại lộ! Bức ảnh trên quyển tạp chí kia, trong mắt của cậu ba Hạ, rõ ràng chính là đại biểu cho hai chữ lớn “Ngoại tình”.
Bây giờ cô ngược lại còn dám xuất hiện ở trước mặt mình, cô còn có thể nói cái gì?
Hạ Minh Tuyên nhìn thấy cô liền tức giận, lại sợ mình làm ra việc gì đó quá khích, cho nên cảm thấy không muốn gặp cô dưới tình huống này.
Nhưng, anh cũng không nghĩ tới, anh bảo Lâm Tố Tâm cút, Lâm Tố Tâm vậy mà cũng không cãi lại, liền lập tức nhanh nhẹn chuẩn bị chạy trốn! Người làm sai chẳng lẽ không phải nên mặt dày mày dạn cầu xin tha thứ sao? Cô đây là một chút áy náy cũng không có sao?
Hạ Minh Tuyên càng nghĩ càng giận, vừa thấy cô muốn quay người, lập tức lại đổi chủ ý, mở miệng châm chọc cô một câu.
Trợ lý đặc biệt thấy tình thế không ổn, thấp giọng nói một câu: "Bà chủ, nếu như ông chủ đã giữ cô lại, vậy trong này liền giao cho cô, tôi vừa mới nhớ ra, còn có việc chưa làm xong..."
Tuy làm như vậy rất không đủ nghĩa khí, có khả năng sẽ bị bà chủ để bụng, nhưng, so với việc nhận lấy lửa giận của cậu ba Hạ mà nói, trợ lý đặc biệt vẫn cảm thấy, cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, cho nên, anh ta vừa nói xong, liền lập tức quay người rời khỏi tầng cao nhất.
Lâm Tố Tâm tứ cố vô thân, một mình đứng ở cửa ra vào, nhất thời không biết là nên đi hay ở lại.
Sau khi Hạ Minh Tuyên đ.â.m cô một câu, lại không chịu mở miệng, xung quanh lập tức an tĩnh lại.
Lâm Tố Tâm do dự một chút, tiến lên trước một bước, đặt tay lên cửa, nói: "Cái kia... Anh yêu, nếu anh không lên tiếng, thì em đi vào nha?"