“Những lời Lưu Gia Văn nói ở cửa vừa rồi thực ra là không đúng sự thật. Năm đó, khi Lâm Tố Tâm mất, anh đã chia tay với cô ấy, chỉ là bọn anh không công khai mà thôi. Cô ấy là một cô gái có tính tình rất xấu, bình thường có chuyện không vui thì sẽ nổi giận vô cớ với anh, sau này cô ấy phải đi du học, anh cũng chuẩn bị đi Nhật phát triển, bọn anh đã chia tay trong êm đẹp. Việc cô ấy gặp nạn ở trường, cũng là sau khi đến Nhật rất lâu mới nghe bạn bè nói, không phải anh cố ý không tham gia tang lễ.”
Lâm Tố Tâm bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh ta nói: “Anh nói gì cơ?”
Hàn Duệ tiến lên một bước, định nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “Anh biết, cô ấy đã mất rồi, là một người đàn ông, thực sự không nên nói những lời vạch rõ quan hệ này, trước giờ anh cũng chưa từng giải thích với người khác. Nhưng, chỉ riêng với em, anh không muốn em hiểu lầm và nghĩ rằng anh là một người đàn ông vô tình vô nghĩa.”
Lâm Tố Tâm vốn cho rằng mình sớm đã xem nhẹ chuyện trước đây rồi, sẽ không còn bị cảm xúc lúc đó chi phối, có thể bình tĩnh đối phó với Hàn Duệ, tìm cơ hội báo thù.
Cô cũng nghĩ rằng mình đã thực sự làm được, thời gian này cô luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt. Bởi vì cô đã không còn một mình nữa, những lúc cô bất an hoặc m.ô.n.g lung, chỉ cần nhào vào vòng tay của cậu ba Hạ, cô sẽ cảm thấy tràn đầy dũng khí và cảm giác an toàn.
Nhưng mà, bây giờ nghe những lời đổi trắng thay đen như vậy, cô thực sự không thể chịu nổi nữa, con người sao có thể vô liêm sỉ đến mức độ này chứ?
Rõ ràng lúc đó họ vẫn là quan hệ người yêu, là Hàn Duệ đã bán đứng cô cho Nhậm Tương Quân vì lợi ích của mình, mặc dù không phải anh ta tận tay châm lửa, thậm chí có lẽ anh ta cũng không biết rằng Nhậm Tương Quân sẽ g.i.ế.c cô, nhưng anh ta đã đẩy cô cho một người rõ ràng muốn hại cô, lẽ nào không phải là sự thật sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5892-con-nguoi-sao-co-the-vo-liem-si-nhu-vay.html.]
Sao anh ta dám nói rằng mình không biết gì về chuyện đó, sao anh ta dám nói hai người đã chia tay rồi, và sao anh ta dám hắt nước bẩn vào người bị hại là cô chứ, nói rằng tính tình của cô không tốt khiến anh ta không chịu được?
Lâm Tố Tâm nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, một cảm giác đau nhói truyền đến mới khiến đầu óc cô tỉnh táo vài phần.
Nhưng dù cô cố gắng hết sức tự dặn mình phải bình tĩnh, không được hấp tấp, cô vẫn không nhịn được mà thốt lên: “Vậy sao? Nhưng lúc đó không phải anh vẫn là một cặp với Lâm Tố Tâm sao? Vào ngày chị ấy đi thi đấu, không phải anh đích thân đưa chị ấy đi sao? Lẽ nào không phải là anh nói với chị ấy là cầm phổ của chị ấy đã để quên trong phòng piano, nên chị ấy mới đến lấy sao? Hôm đó thật sự chỉ có một mình chị ấy trong phòng piano ư? Còn Nhậm Tương Quân thì sao?”
Mắt của Hàn Duệ càng lúc càng mở to, dường như không thể che giấu vẻ mặt khiếp sợ, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ dữ tợn.
Mê Truyện Dịch
Anh ta lao tới trước mặt Lâm Tố Tâm, vươn tay dùng sức nắm lấy vai cô, ấn cô lên nắp đàn, sốt sắng nói: “Em…… sao em biết những chuyện này? Em đang nói lung tung gì vậy?”
Lưng của Lâm Tố Tâm dính chặt trên nắp đàn, sau một hồi đau đớn, cuối cùng mới bình tĩnh lại và nhận ra rằng vừa rồi mình đã nói sai.
Hàn Duệ quả thực là vô cùng vô liêm sỉ, nhưng cô thật sự không thể để bại lộ thân phận của mình vào lúc này.
Trong phòng piano này chỉ có hai người bọn họ, Hàn Duệ lại là một người đàn ông, sức lực mạnh hơn cô ta rất nhiều, cô căn bản không phải là đối thủ, lần này cô lén lút trốn ra ngoài, còn cố tình đuổi vệ sĩ mà cậu ba Hạ sắp xếp cho cô đi.