Hàn Duệ lén lút liếc nhìn Lâm Tố Tâm, chột dạ giải thích: “Chuyện này…… Cô Lưu, tình hình lúc đó rất phức tạp, cô căn bản không hiểu sự tình……”
Lưu Gia Văn nhún vai nói: “Được rồi, chuyện của hai người, tôi thực sự không hiểu, nhưng nếu anh đã đến rồi thì vào phòng piano trong cùng xem đi, căn phòng đó…… hoàn toàn được xây dựng theo đúng căn phòng mà Lâm Tố Tâm qua đời lúc trước.”
Hàn Duệ quay đầu nhìn Lâm Tố Tâm.
Hai mắt Lâm Tố Tâm ươn ướt nói: “Oppa, không ngờ bạn gái cũ của anh lại đáng thương như vậy…… Không sao, anh vào xem đi, em đợi anh ở cửa.”
Hàn Duệ gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Lúc này Lâm Tố Tâm mới thở ra một hơi dài nói: “Chị Lưu, cảm ơn chị!”
Lưu Gia Văn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có gì, trước đây Lâm Tố Tâm cũng đã giúp tôi mấy lần, năm đó thành tích của tôi không tốt suýt nữa bị đuổi học, nếu không phải cô ấy khích lệ tôi, luyện tập cùng tôi thì có lẽ tôi đã không ở lại trường được rồi.”
Lâm Tố Tâm nghiêm túc nói: “Không, em vẫn phải cảm ơn chị, giúp em thăm dò Hàn Duệ, phải chấp nhận rủi ro rất lớn. Hơn nữa, chị em đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy, cũng chỉ có chị còn nhớ đến chị ấy.”
Lưu Gia Văn nghi hoặc nói: “Cô Lâm, cô…… thật sự là em gái của Lâm Tố Tâm sao? Trông hai người không giống nhau lắm.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm cười nói: “Mặc dù không giống, nhưng thực sự là ruột thịt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5882-ban-gai-cu.html.]
Lưu Gia Văn gật đầu nói: “Thật ra, trước đây Lâm Tố Tâm luôn nói rằng hy vọng mình có một người thân. Nếu cô ấy biết mình thực sự có một người em gái, mà em gái cô ấy còn đang cố gắng giúp cô ấy điều tra chân tướng, nhất định cô ấy sẽ được an ủi rất nhiều.”
Lâm Tố Tâm sững sờ một lúc, thở dài nói: “Mong là như vậy.”
Thật ra cho tới hôm nay, cô vẫn hy vọng mình có thể có một người thân có quan hệ huyết thống chân chính, đáng tiếc…… Hiện tại xem ra là không thể, ngay cả cơ thể cô xuyên không vào này cũng không có người thân.
Điều may mắn duy nhất là cô có một người đàn ông còn thân hơn cả người thân, sau này cũng sẽ có quan hệ huyết thống thuộc về họ.
Lưu Gia Văn lại hỏi: “Vậy, tiếp theo cô định làm thế nào?”
Lâm Tố Tâm cân nhắc nói: “Em vốn dĩ muốn xem xem Hàn Duệ sẽ phản ứng như thế nào khi chị nói ra những nghi ngờ về chuyện năm đó. Dù sao em cũng chỉ là nghi ngờ, không có bằng chứng nào cho thấy anh ta có liên quan đến án mạng năm đó, nhưng hiện tại xem ra anh ta đang che giấu rất tốt, có lẽ sẽ không vì chút kích thích này mà lộ ra sơ hở. Em sẽ lại nghĩ cách, hôm nay cảm ơn chị, thời gian tới nhất định phải chú ý an toàn nhé!”
Sau khi Lưu Gia Văn rời đi, Lâm Tố Tâm đứng ở cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào căn phòng piano này, ngay cả cô cũng ngây người một lúc, như thể trở lại nhiều năm về trước.
Cách bài trí của phòng piano gần như giống như trước đây, một hàng piano được đặt ngay ngắn ở giữa, vì những cây piano trong phòng piano này đều là đồ sưu tầm của trường nên bình thường ít được sử dụng, phần lớn thời gian là để trưng bày triển lãm, vì vậy xung quanh đàn piano đều có hàng rào.
Mặc dù năm đó rất nhiều cây đàn piano đã bị thiêu rụi, nhưng sau này Lâm Tố Tâm cũng nghe Lưu Gia Văn và những người khác nói rằng nhà họ Nhậm sau đó đã quyên góp một khoản lớn cho trường, nói rõ là dùng làm chi phí xây dựng phòng piano mới, số tiền này không những xây được tòa nhà bây giờ, mà còn mua lại được nhiều cây đàn piano nổi tiếng.
Hàn Duệ đang đứng bất động bên cạnh một cây đàn piano.