Nói bản nhạc của cô là tác phẩm của Từ Tiêu Ý, như thế có được tính là một lời khen ngợi có cánh không nhỉ? Dù sao thì những ca khúc do Từ Tiêu Ý công khai phát hành, không có một bài nào là không nổi. Nhưng mà, còn nói cô không có khả năng viết ra nó, như thế thì thật sự đang hạ thấp cô quá!...
Câu này, bất kể nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm…
Lâm Tố Tâm nói: “Sao lại không thể là do tôi viết? Cậu đang nói bóng gió là tôi đạo nhạc sao?”
Jacky sửng sốt một chút, lập tức phát hiện mình nói sai, nhanh chóng giải thích: “Không phải không phải không phải, cậu đừng hiểu lầm. Bởi vì, nói thế nào nhỉ, vừa rồi tôi nghe cậu đàn, tuy giai điệu rất êm tai, kỹ năng biểu diễn cũng không tệ, nhưng mà kiến thức cơ bản không quá vững chắc, trông không được chuyên nghiệp cho lắm. À không đúng, không phải tôi nói trình độ của cậu không cao đâu…”
Lâm Tố Tâm híp mắt, phát hiện ánh mắt của cậu thiếu niên thần kinh tưng tửng này rất chuẩn xác.
Vừa rồi lúc cô đánh đàn, bản thân đã nhận thấy, tại vì cơ thể thày không giống với cơ thể ban đầu của cô đã trải qua hơn mười năm luyện đàn nghiêm khắc, cho nên cho dù trong lòng cô biết tất cả các kỹ năng và phương pháp biểu diễn, nhưng ngón tay cô không được linh hoạt, nhiều kỹ thuật khó thực hiện, may mà bản nhạc cô viết không cần kỹ thuật biểu diễn quá phức tạp.
Lâm Tố Tâm trợn trắng mắt, nói: “Tuy tôi không chơi đàn giỏi nhất, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc sáng tác của tôi!”
Jacky nói: “Cậu đừng hiểu lầm tôi, tôi thật sự không nghi ngờ cậu. Tôi cảm thấy cậu rất tài giỏi! Ngoài giám đốc Từ ra, tôi chưa từng thấy ai có thể viết một bản nhạc trữ tình như thế này. Nói thế nào nhỉ, vừa rồi lúc cậu đánh đàn, tôi cảm thấy mình như thể đắm chìm vào thế giới đó, hoàn toàn bị cuốn hút vào cảm xúc trong bản nhạc của cậu”.
Đây là một lời khen thật sự.
Tuy từ trước đến nay Lâm Tố Tâm luôn rất có lòng tin với bản thân mình, nhưng nghe lời cậu nói cô cũng cảm thấy hết sức vui mừng, không khỏi nở nụ cười: “Cảm ơn!”
Hai người lại tiến hành thảo luận về chi tiết bản nhạc và cách thức thu âm.
Mấy phút sau, Lâm Tố Tâm lại ngồi trở lại trước đàn piano, bắt đầu chơi đàn.
Lâm Tố Tâm đặt ngón tay lên phím đàn, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở, sau đó đè xuống những phím đàn lạnh như băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-572-cai-nay-do-cau-viet.html.]
Lần này cô có kinh nghiệm đánh đàn hơn lần trước, biết giới hạn của mình bây giờ nằm ở đâu, có thể điều khiển nhịp điệu và kỹ thuật như thế nào và có thể thực hiện tác phẩm của mình tốt hơn.
Đây là một bản ballad thanh thoát du dương ở đoạn đầu và trầm bổng, da diết ở đoạn sau, đầu ngón tay trắng nõn của cô linh hoạt lướt trên những phím đàn, dồn hết cảm xúc của mình vào đó.
Để thu âm có hiệu quả tốt hơn, Lâm Tố Tâm đã chơi liên tục ba lần.
Lúc cô biểu diễn xong, Jacky đã hoàn toàn bị biểu hiện của cô làm sợ ngây người.
Mỗi lần cô biểu diễn là dường như lần sau lại càng hoàn hảo hơn lần trước, giống như là…kỹ năng chơi đàn của cô đang tiến bộ nhanh chóng, ban đầu hơi có cảm giác thiếu nhất quán ở một số chi tiết, nhưng cuối cùng thì vô cùng trôi chảy và hoàn hảo.
Mê Truyện Dịch
Và cảm xúc của bản nhạc này cũng càng ngày càng da diết động lòng người hơn.
Lâm Tố Tâm đứng lên, đẩy ra cánh cửa gỗ ngăn cách giữa phòng thu âm và phòng điều khiển, nhìn thấy Jacky cứ đờ ra, cô không khỏi hỏi: “Thế nào? Có chỗ nào sai nữa không, có cần đàn lại thêm một lần nữa không?”
Jacky lập tức nhảy dựng lên: “À, không cần, không cần! Quá hoàn hảo rồi! Ài, nghe xong bản nhạc của cậu, tôi cảm thấy những người thuộc nhóm sáng tác chúng tôi sắp thất nghiệp rồi. May mà trọng tâm của tôi thiên về hậu kỳ. Đúng rồi, bản nhạc này tên là gì?”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề này, cô trầm ngâm một lúc lâu mới nói: “Hay cứ gọi là… “Lưu quang” đi?”
Thệ xuyên dữ lưu quang, phiêu hốt bất tương đãi.*
(*) Hai câu thơ trong bài thơ “Hoàng Hà tẩu đông minh” của Lý Bạch , dịch nghĩa là “Dòng nước và ánh sáng, vùn vụt đi không chờ đợi ai”.
Đây là…
Kiếp trước của cô.