Từ Tiêu Ý trước tiên là chê cô một phen, nhưng vẫn chủ động cho cô nghỉ phép.
Nếu là ngày thường, bị Từ Tiêu Ý nói như vậy chắc chắn Lâm Tố Tâm sẽ thấy ngại, muốn kiên trì ở lại làm việc, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng nên gật đầu nói xin lỗi rồi xin phép rời đi.
Lúc đi đến cửa, đột nhiên cô nhớ đến điều gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi giám đốc Từ, về Hàn Duệ kia...”
Từ Tiêu Ý nói: “Sao vậy? Cô muốn gặp mặt sao?”
Lâm Tố Tâm gật đầu: “Đúng!”
Ánh mắt của Từ Tiêu Ý rơi trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, hơi nhíu mày nói: “Hôm nay vẫn là thôi bỏ đi, Hàn Duệ phải tổ chức một buổi fan meeting ở thành phố Tô Hải, tuần sau mới đi, hôm nay trước tiên cô cứ về nghỉ, đợi qua hai ngày nữa lại sắp xếp.”
Lâm Tố Tâm nghĩ cũng thấy trạng thái hôm nay của mình không tốt, sợ là đến lúc đó mình không đủ lý trí, làm ra chyện gì quá khích, nên đã đồng ý ý kiến của Từ Tiêu Ý.
Nhưng cô lại nói: “Giám đốc Từ, tôi vẫn còn một yêu cầu, hy vọng lúc gặp Hàn Duệ, đừng vạch trần tôi chính là Sabrina, cứ nói... Tôi là trợ lý của Sabrina là được rồi.”
Từ Tiêu Ý sững sờ: “Có cần phải vậy không?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm nói: “Tôi cảm thấy vẫn là cần đó, cũng đã đến thời khắc quan trọng này rồi, nếu như thân phận của tôi lộ ra ngoài thì việc sắp thành lại hỏng. Suy cho cùng giải trí Cửu Phong cũng là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, hiện tại tuy là nói muốn hợp tác, ai biết được họ có đ.â.m sau lưng chúng ta hay không? Vẫn là cận thận một chút thì hơn!”
Từ Tiêu Ý gật đầu, nói: “Được, tôi sẽ nói với giám đốc Phương.”
Sau khi Lâm Tố Tâm rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, vô tri vô giác quay về ký túc xá của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5662-chi-co-nguoi-chet-moi-khong-noi-chuyen.html.]
Tâm trạng của cô rối bời, không muốn làm gì cả, dứt khoác nằm lên sô pha phát ngốc.
Rất nhiều ký ức kiếp trước vốn dĩ cô đã quên bớt rồi, lúc này lại đổ loạn trong trí óc khiến cô càng nghĩ càng không cam tâm, càng nghĩ càng cảm thấy thế giới này quá xấu xa rồi, không có gì xứng đáng để tin tưởng được nữa.
Bất tri bất giác sắc trời dần dần tối đi.
Lâm Tố Tâm nửa tỉnh nửa mơ dựa trên sô pha, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt sáng lên, có người bật đèn.
Giây tiếp theo, giọng nói sốt ruột của đàn ông vang lên bên tai cô: “Bảo bối, em sao vậy? Sao lại ngủ ở đây? Sắc mặt em thật khó coi, mau tỉnh lại.”
Lâm Tố Tâm miễn cưỡng mở mắt, thấp giọng nói: “Cục cưng ơi...”
Vừa mở miệng, chính cô giật mình trước tiên, vì giọng của cô vậy mà lại khản đặc, quả thật là không giống giọng của cô.
Chân mày của cậu ba Hạ lập tức nhíu chặt lại, anh dựa sát lại đỡ trán cô sau đó hơi run rẩy nói: “Em sốt cao rồi! Nóng quá! Em xảy ra chuyện gì vậy? Lúc sáng ra ngoài vẫn tốt mà, sao đột nhiên bị bệnh rồi? Rốt cuộc cả ngày nay em đã làm cái gì?”
Lâm Tố Tâm mù mờ chớp mắt: “Em... Em không bị bệnh.”
Hạ Minh Tuyên hung dữ trừng cô: “Còn dám nói mình không bị bệnh? Em sốt nghiêm trọng như vậy không tự mình cảm nhận được sao? Còn nữa, thời tiết bây giờ lạnh như vậy rồi mà em còn không đắp gì cả nằm ở phòng khách, sao em không bảo vệ cơ thể mình chút nào hết vậy?”
Lâm Tố Tâm chỉ cảm thấy trán mình đau đến bùng nổ, ký ức kiếp trước và kiếp này trộn lẫn vào nhau, khiến cô hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.
Cô cũng không biết rốt cuộc là do mình nghĩ quá nhiều mà đau đầu hay là đã thật sự bị bệnh như Hạ Minh Tuyên nói?