Ngoài mặt xem ra chắc là Lâm Tố Tâm không có lý do gì để tố giác anh ta, cô cũng không phải là người ham thích danh lợi, nếu đã nói muốn giúp anh ta thì sẽ không phản bội anh ta giữa đường.
Nhưng nếu hai người đã chia tay rồi thì sao đây? Đặc biệt là nếu Hàn Duệ phản bội dẫn đến chia tay, vậy Lâm Tố Tâm vẫn sẽ bảo trì im lặng sao?
Lâm Tố Tâm tự hỏi lòng mình nếu như khi đó cô sớm biết được chuyện của Hàn Duệ và Nhậm Tương Quân, biết được Hàn Duệ sớm đã phản bội, chỉ là vì để cô viết nhạc mới ở bên cô, vậy chắc chắn cô sẽ không chịu để yên, không thể âm thầm chịu đựng phần thiệt thòi này.
Mà nếu như khi đó biết được mình có thể thông qua thanh minh bản quyền để lột trần hành vi sao chép của Hàn Duệ khiến anh ta vạn kiếp bất phục, chắc chắn cô cũng sẽ làm không chút do dự.
Từ góc độ này mà nói, Hàn Duệ vẫn tương đối hiểu cô.
Anh ta biết Lâm Tố Tâm yêu ghét phân minh, đối với người mình thích và người phản bội mình hoàn toàn là hai kiểu thái độ, nên mới lo lắng mình rơi cái đuôi vào trong tay Lâm Tố Tâm, mới bí quá hóa liều.
Nghĩ đến đây, lòng Lâm Tố Tâm lại lạnh lẽo.
Hóa ra chân tướng sự tình lại là như vậy...
Trước kia cô luôn có tâm lý ăn may, cảm thấy Hàn Duệ không cần phải phản bội cô, vì anh ta không có lý do. Cô c.h.ế.t rồi, dễ dàng nhận ra lợi ích Nhậm Tương Quân lấy được, nhưng đối với Hàn Duệ mà nói có thể có được lợi ích gì chứ? Mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì tốt cho cô chủ Nhậm? Cái giá này cũng lớn quá rồi nhỉ?
Mãi cho đến ngày hôm nay cô mới biết, mình tự cho rằng vô tư giúp đỡ bạn trai thì sẽ khiến đối phương cảm kích cô, trân trọng cô, trên thực tế chỉ là làm một con ngốc từ đầu đến cuối, trong mắt Hàn Duệ cô sớm đã thành một trái b.o.m hẹn giờ, một tảng đá ngáng chân chướng mắt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5661-chi-co-nguoi-chet-moi-khong-noi-chuyen.html.]
Lâm Tố Tâm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo băng giá, cái lạnh ngấm vào xương cốt tỏa ra từ đáy lòng, vẫn luôn thâm nhập vào từng sợi chân tóc.
Cô cảm thấy mình thật là ngốc nghếch, tất cả đánh đổi, truy cầu ở kiếp trước đều như một trò cười!
Mê Truyện Dịch
Nếu như cho đi không màn được mất như thế mà nhận lại chỉ toàn là phản bội, vậy thì trên đời này còn có điều gì xứng đáng để làm nữa? Có phải mọi nguyện vọng tốt đẹp đều sẽ có kết cục bị phản bội không?
“Lâm Tố Tâm? Cô sao vậy? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”
Lâm Tố Tâm chỉ cảm thấy trên trán ấm áp một trận, bỗng nhiên khôi phục tinh thần, phát hiện Từ Tiêu Ý không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cô, đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng, giơ tay sờ sờ trán cô.
Lâm Tố Tâm không ngờ anh ta sẽ cách cô gần như thế, bị anh ta sờ lên trán, trong phút chốc đỏ mặt ngại ngùng lui về sau một bước, nói: “Giám đốc Từ... Tôi không sao.”
Từ Tiêu Ý cau mày, ung dung thản nhiên thu tay lại xem như không có chuyện gì mà nói: “Sao vậy? Bị bệnh rồi sao? Nghe nói mấy hôm trước cô và cậu ba Hạ ra ngoài uống rượu? Kết quả là bị hành bệnh rồi? Cậu ba Hạ quả nhiên không biết chăm sóc người khác.”
Tâm trạng Lâm Tố Tâm buồn rầu không muốn nói chuyện, cảm thấy vẻ mặt mình cũng có hơi tê liệt rồi.
Nhưng cô không muốn tạo nên lòng nghi ngờ của Từ Tiêu Ý, vẫn cố gắng mấp máy khóe miệng, nói: “Không sao, tôi có hơi không khỏe mà thôi...”
Từ Tiêu Ý lạnh lùng nói: “Lúc đi chơi với bạn trai thì tinh thần phơi phới, vừa tới đi làm liền bệnh, thật là biết lựa thời gian! Nếu đã không khỏe thì nhanh về nghỉ ngơi đi, nhìn dáng vẻ cô thế này cũng không thể tập trung tinh thần, miễn cưỡng làm việc cũng là lãng phí thời gian.”