Lâm Tố Tâm gấp gáp nói: “Người bên phòng thư ký đã nói tôi nghe chuyện này rồi. Đúng rồi, giám đốc Từ, sao anh muốn mời anh ta đến vậy? Hàn Duệ này... Hình như lúc trước cũng chưa từng hợp tác với công ty chúng ta mà?”
Từ Tiêu Ý nói: “Dạo gần đây chúng ta và giải trí Cửu Phong hợp tác rất nhiều, lần này họ chủ động đề nghị muốn cho Hàn Duệ làm khách mời trong tour diễn của cô, chúng ta cũng không thể từ chối. Hơn nữa, trải qua vài cuộc họp nghiên cứu của chúng ta, cho rằng để anh ta tham gia tour diễn của cô cũng là có lợi cho cô.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm bất ngờ nói: “Vậy sao?”
Từ Tiêu Ý gật đầu nói: “Đúng. Độ nổi tiếng mấy năm nay của Hàn Duệ ở Nhật Hàn cực kỳ cao, mà bước phát triển kế tiếp của cô khó tránh phải bước qua thị trường Nhật Hàn, thế này thì cô có thể nhờ cậy vào độ nổi tiếng của anh ta ít nhiều, có lợi cho sự khai phá thị trường nước ngoài của cô. Ngoài ra, có chuyện này tôi cảm thấy khá là hiếm gặp, vị ca sĩ này cũng rất có thiên phú sáng tác, những tác phẩm trong thời kỳ đầu của anh ta rất gần với phong cách của cô, mời anh ta làm khách mời cũng có thể phối hợp rất tốt phong cách tổng thể của buổi trình diễn.”
Đáy lòng Lâm Tố Tâm lạnh lùng cười, trên miệng lại nói: “Phong cách của tác phẩm thời kỳ đầu gần giống nhau? Vậy hiện tại thì sao?”
Từ Tiêu Ý lộ ra vẻ mặt sâu xa: “Hiện tại... Nói ra cũng hơi kỳ lạ, mấy năm gần đây, ca khúc do chính anh ta viết rất ít, không giống như hồi mới ra mắt, gần như toàn bộ album đều là tự viết. Nhưng ngày hôm nay bản thân anh ta cũng nói về chuyện này, nói rằng anh ta là người nước ngoài ở Nhật Bản Hàn Quốc, dùng ngôn ngữ của họ viết nhạc thì làm thế nào cũng có cảm giác không đúng, nên tác phẩm mới ít như vậy.”
Lâm Tố Tâm nói: “Vậy sao? Điều này có hơi không bình thường nhỉ? Dù không viết lời bằng tiếng Nhật, viết mấy bài phối khúc thì không có vấn đề nhỉ? Tôi thấy nói không chừng bên trong có trò mèo, có lẽ lúc anh ta ở trong nước, giải trí Cửu Phong tìm cho anh ta một tay súng, giúp anh ta viết mấy tác phẩm đó.”
Từ Tiêu Ý bất ngờ quét mắt nhìn cô, nói: “Sao cô lại nghĩ vậy? Tôi cảm thấy điều này không có khả năng lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5652-khong-co-buc-tuong-nao-khong-lot-gio.html.]
Lâm Tố Tâm nói: “Nếu không thì tác phẩm trong mấy năm gần đây của anh ta sao lại càng ngày càng ít vậy?”
Từ Tiêu Ý ngập ngừng nói: “Có lẽ chỉ là hết thời rồi... Loại chuyện ăn cắp này là đại sự cực kỳ nghiêm trọng trong giới âm nhạc, nếu thật sự bị vạch trần thì đối với ca sĩ mà nói tất nhiên sẽ gặp sự tẩy chay của tất cả người trong ngành âm nhạc, tiền đồ coi như xong rồi, thường thì không thể bí quá hóa liều như vậy đâu nhỉ?”
Lâm Tố Tâm cười lạnh lùng nói: “Có lẽ có người gan lớn tày trời như vậy, cảm thấy mình chắc chắn không thể bị vạch trần?”
Từ Tiêu Ý nói: “Tôi thật sự cảm thấy cô nghĩ nhiều quá rồi, cho dù giải trí Cửu Phong có cách nghĩ như vậy nhưng thao tác cụ thể rất khó làm. Bởi vì tác phẩm năm ấy của Hàn Duệ thật sự rất có linh khí, nếu sau lưng anh ta có một nhà sáng tác khác, vị tác giả đó có tài hoa như vậy sớm muộn cũng sẽ xuất đầu lộ diện thôi. Cho dù năm ấy người đó chịu sự uy h.i.ế.p của giải trí Cửu Phong, thay thế Hàn Duệ sáng tác, nhưng sau khi người đó xuất đầu lộ diện lẽ nào sẽ không tố giác chuyện năm đó sao? Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, ít nhiều cũng sẽ có tin đồn. Nhưng nhiều năm như vậy, từ trước đến nay vẫn chưa có ai nghi ngờ chuyện này.”
Lâm Tố Tâm nghe lời này, không thể không choáng váng.
Mấy lời này của Từ Tiêu Ý không phải cô không biết, mà là trước giờ không nghĩ theo hướng này.
Tất nhiên không thể có người đề xuất dị nghị với tác phẩm của Hàn Duệ rồi, vì tay s.ú.n.g sau lưng anh ta sớm đã rời khỏi nhân thế.
Năm đó, Lâm Tố Tâm không phải bị người ta uy h.i.ế.p ép buộc, là cô tự nguyện đem ca khúc cô viết cho Hàn Duệ, để anh ta nổi tiếng bên ngoài, cho nên trước giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình xuất đầu lộ diện, cần phải đi thanh minh bản quyển của mình lại từ đầu, vạch trần Hàn Duệ sao chép.
Nhưng mà đối với bản thân Hàn Duệ mà nói thì sao? Có phải anh ta sẽ có lo nghĩ như vậy?