Theo thói quen xuyên suốt từ trước tới giờ của cậu ba Hạ, anh ở lại chỗ này của Lâm Tố Tâm nhiều nhất là hơn một tuần thì phải rời đi rồi, sản nghiệp của Hạ gia có rất nhiều trên khắp trên giới, Hạ Minh Tuyên ở thành phố Tô Hải trên căn bản là lợi dụng kỳ nghỉ.
Cho nên lần này Lâm Tố Tâm cũng cho rằng cậu ba Hạ sẽ ở lại sau một tuần thì đi.
Nhưng mà, ngoài dự đoán của cô là một tuần đã trôi qua, hai tuần đã trôi qua, người đàn ông này vẫn lang thang xung quanh tầm nhìn của cô, ngày ngày thực hiện hành vi quấy rối tàn ác vô nhân đạo với cô, còn chen vào thời gian làm việc của cô.
Nhìn thấy đống công việc tích lũy mỗi ngày một tăng lên càng nhiều, sắc mặt Từ Tiêu Ý càng ngày càng khó coi, Lâm Tố Tâm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, từ chối ra ngoài ăn uống vui chơi với Hạ Minh Tuyên, biểu hiện mình là một người có trách nhiệm nên phải làm việc chăm chỉ.
Cậu ba Hạ giờ mới lười biếng duỗi eo, nói: “Ừm, được thôi, anh cũng gần phải làm việc rồi.”
Lâm Tố Tâm chớp mắt nói: “Vậy khi nào anh đi?”
Hạ Minh Tuyên nhìn cô: “Đi? Đi đâu? Anh đã mua một tòa văn phòng làm việc ở thành phố Tô Hải rồi, chuyển phần công việc tiện xử lý qua đây rồi, sau này đa phần thời gian trong một năm anh đều có thể ở đây với em, thế nào? Cảm động không?”
Lâm Tố Tâm kinh ngạc nói: “A? Sao em không biết gì hết vậy?”
Hạ Minh Tuyên dùng tay chỉ loạn sống mũi của cô một chút: “Thế nên nói em ngốc mà, không biết trong tòa nhà thương nghiệp cao nhất trung tâm thành phố đổi chủ rồi sao? Bởi vì khoảng thời gian này đang sửa chữa, nên anh mới nghỉ ngơi lâu vậy đó.”
“Ò... Vậy...” Lâm Tố Tâm ngốc nghếch nhìn người đàn ông trước mặt, qua một hồi mới phản ứng lại, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc vui mừng: “Vậy có phải chứng tỏ anh sẽ luôn ở bên em rồi không?”
Hạ Minh Tuyên gật đầu, nói: “Đúng vậy. Nên em không được chỉ quan tâm đến tour diễn gì đó của em, phải đặt chồng em lên vị trí đầu tiên.”
Lâm Tố Tâm hoan hô một tiếng, nhào tới ôm cổ Hạ Minh Tuyên, ấn thật mạnh lên môi anh một lát, nói: “Chồng ơi, anh thật tốt, là tốt nhất, yêu anh nè, mua mua da! Vậy em đi làm trước đây, hôm nay còn phải họp nữa!”
Nói xong, cô buông Hạ Minh Tuyên ra, vẫy tay với anh, nhanh chóng chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5622-dat-chong-o-vi-tri-dau-tien.html.]
Hạ Minh Tuyên gần như đơ ra, anh vừa mới ở trong cái ôm nhuyễn ngọc ôn hương, được Lâm Tố Tâm chủ động ném vào trong cái ôm chưa đầy năm phút, còn chuẩn bị làm bộ làm tịch một lát, để cô nói mấy câu ngọt ngào nữa, kết quả thì sao? Nhóc con này qua loa là xong rồi, ngay lập tức chạy đi.
Cuối cùng, còn không quên nói cho anh hôm nay phải đi họp!
Họp cái gì mà họp? Khi nãy anh nói với cô “đặt chồng mình ở vị trí đầu tiên”, cô đảo mắt liền nói câu này, vậy là căn bản không hề nghe lọt lời của anh rồi chứ gì? Coi thường chồng mình như vậy, thật là thiếu dạy dỗ!
Cậu ba Hạ vô cùng khó chịu đi ra ngoài, trong lòng vẫn đang ngẫm nghĩ, trở về phải bổ túc Lâm Tố Tâm thế nào, dạy cô cái gì gọi là gia quy nhà họ Hạ.
Mà Lâm Tố Tâm sau khi cực kỳ hưng phấn ra khỏi cửa xong, thì đi thẳng đến trụ sở chính của giải trí Quang Hi.
Vì ở bên cạnh chơi với cậu ba Hạ mà cô đã không đi làm hai tuần nay rồi, cho dù có thời gian rảnh thì cũng không cố định, mà hôm nay cô cũng không nói trước mình phải đi làm, thế nên khi cô đến công ty, mấy người bên Từ Tiêu Ý đã bắt đầu họp rồi.
Lâm Tố Tâm ngại ngùng cắt ngang cuộc họp của Từ Tiêu Ý, trước tiên đi đến phòng thư ký, tìm hiểu rõ tình hình của công ty trong khoảng thời gian cô nghỉ ngơi.
Thư ký của giám đốc nói cho cô: “Cuộc họp lần này chủ yếu là về mấy qui trình sắp xếp tour diễn của cô, không biết giám đốc Từ đề cập với cô chưa, khách mời của tour diễn đại khái đã xác định rồi, giám đốc Từ họ đã bàn bạn xong một danh sách, chỉ còn thiếu đưa cô xem qua.”
Lâm Tố Tâm nói: “Vậy sao? Lấy danh sách tôi xem xem.”
Cô nhận lấy danh sách, quét mắt qua, bỗng nhiên sững sờ, ngơ ngác nhìn chằm chằm tờ văn kiện mỏng trước mặt, thật lâu cũng không thể khôi phục tinh thần.
Mê Truyện Dịch
Thư ký giám đốc thấy cô phát ngốc, cũng không dám làm phiền cô, mãi đến năm phút trôi qua mới thăm dò nói: “Ơ, chế tác Lâm, cô đứng lâu vậy không mệt sao? Có muốn ngồi một lát không?”
Lâm Tố Tâm giờ mới như từ trong mộng giật mình tỉnh lại, khôi phục tinh thần, ngạc nhiên phát hiện lưng mình đã hoàn toàn đẫm mồ hôi lạnh.
Bởi vì trên tờ danh sách này, viết một cái tên mà cô đã từng thân thuộc không ai bằng—giải trí Cửu Phong, Hàn Duệ.