Hạ Minh Tuyên cúi đầu, chăm chú nhìn Lâm Tố Tâm, đợi câu trả lời của cô gái nhỏ.
Lâm Tố Tâm nắm lấy áo anh, hỏi: “Vậy tối hôm qua, ngoại trừ uống rượu, anh còn làm gì nữa?”
Hạ Minh Tuyên giơ hai tay làm tư thế đầu hàng: “Thật sự không làm gì hết, anh vẫn luôn nghĩ đến chuyện của em, sau đó nhận điện thoại của em thì quay về. Bảo bối, sao anh có thể lừa em được? Đừng giận nữa.”
Lâm Tố Tâm buông lỏng một chút, bàn tay nắm lấy áo anh cũng thả lỏng, chọc vào n.g.ự.c anh, hỏi: “Vậy tối qua sau khi anh quay về, tại sao không về phòng? Lại chạy đi đâu?”
Hạ Minh Tuyên bất đắc dĩ nói: “Bình giấm nhỏ, em đây là vô cớ gây sự sao? Tự em chặn cửa lại, anh sợ ồn làm em tỉnh, mới không vào phòng, anh không đi đâu hết, ngủ một giấc trên sofa, bây giờ còn đau lưng này!”
Lâm Tố Tâm liếc nhìn sofa, phát hiện gối dựa quả thật được đặt ngang, còn có dấu vết bị người ta đè, cuối cùng cũng tin lời anh.
Cô ngước mặt nhìn Hạ Minh Tuyên: “Vậy.... vậy em miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
Hạ Minh Tuyên cúi đầu, nhìn Lâm Tố Tâm hơi rũ mắt, lông mi dài che đi đôi mắt, còn cô lén lút nhìn anh từ dưới lên, ánh mắt trong trẻo động lòng người đó, khiến trái tim anh khẽ động.
Cô gái nhỏ này.... thật là, không thời khắc nào không ảnh hưởng đến anh.
Hạ Minh Tuyên vươn tay kéo cô vào lòng, thở dài: “Vậy thì cảm ơn em nhé, bảo bối.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm kiêu ngạo hừ một tiếng, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c anh.
Hạ Minh Tuyên hơi cong môi, nói: “Tối qua em không ngủ ngon, anh cũng không ngủ ngon, bây giờ nếu em đã không giận nữa, em nghỉ ngơi với anh một lát được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5591-hinh-nhu-quen-mat-chuyen-gi-do.html.]
Lâm Tố Tâm hơi khựng lại nói: “Sáng sớm em còn phải.......”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, cô đột nhiên nhớ ra, hai người chính vì chuyện công việc mà cãi nhau, lúc này nhắc tới hơi không thích hợp. Mặc dù cô rất để ý chuyện của hội biểu diễn, nhưng so ra thì, vị hôn phu quan trọng hơn một chút.
Tối qua, đau lòng khó chịu cả đêm, đã khiến cô tỉnh ngộ, người đàn ông này không biết khi nào đã trở thành một phần không thể thiếu đi trong sinh mạng cô, trở nên quan trọng như vậy, không thể thay thế.
Cho nên, bỏ thời gian để ở bên cạnh anh, cũng là chuyện cô có thể làm được nhỉ?
Lâm Tố Tâm sửa miệng: “Ừm... vậy được rồi.”
Hạ Minh Tuyên cười, cúi đầu hôn lên trán cô, còn hôn ra tiếng, sau đó nhanh như chóp chạy đến cửa phòng ngủ, di chuyển bàn trang điểm chặn ở đó.
Lâm Tố Tâm gọi điện cho Từ Tiêu Ý, bày tỏ mình cần nghỉ một ngày.
Sau đó nằm trên giường lớn mềm mại.
Hạ Minh Tuyên trong phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, không đến năm phút đã bò lên giường, ôm cả người cô vào lòng.
Lâm Tố Tâm áp mặt lên lồng n.g.ự.c trần trụi của anh, ngửi thấy mùi nam tính quen thuộc, đột nhiên cảm thấy an tâm, mệt mỏi chồng chất của tối qua dâng lên, lập tức cảm thấy thật buồn ngủ thật mệt.
Hạ Minh Tuyên hôn lên trán cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, thấp giọng nói: “Ngủ đi bảo bối, anh yêu em.”
Lâm Tố Tâm lờ mờ cảm thấy, hình như mình quên mất cái gì đó, nhưng cô thật sự buồn ngủ quá, hơn nữa, trong lòng người đàn ông này thật sự quá an toàn, quá thoải mái, cho nên, cô cũng không kịp nghĩ, đã rơi vào mộng đẹp.
Có chuyện gì, đợi tỉnh rồi nói sau....... cũng kịp nhỉ?