Điều này khiến cho Lâm Tố Tâm rất đau lòng, cô bướng bỉnh ngẩng đầu lên nhìn anh, nói rằng: “Này… Vậy thì sao? Cho dù anh không đầu tư cho tôi, tôi cũng có tiền tiết kiệm, có thể đầu tư hết, tôi còn có thể tìm những nhà đầu tư khác…”
Hạ Minh Tuyên khẽ cười một tiếng, nói: “Ha? Em nghĩ rằng mình có thể tìm được ai? Em yên tâm, chỉ cần không có sự đồng ý của tôi, không thể có người đồng ý đầu tư cho em, em cũng không thể có những bước phát triển mới về đĩa nhạc, cho dù đổi nghề, cũng sẽ không có công ty nào muốn em.”
“Anh!” Lâm Tố Tâm quả thực không thể tin được, trái tim của người đàn ông này lại tàn nhẫn như vậy. Tối ngày hôm qua tình cảm của hai người vẫn còn rất tốt, người đàn ông này vẫn nghe lời cô, hiện tại bởi vì do vấn đề sinh con có điểm bất đồng, anh liền lòng dạ ác độc đến trình độ như thế này, đây là dự định hoàn toàn cấm cô ra ngoài? Làm cho cô không thể làm ca sĩ trở lại?
Lâm Tố Tâm cắn răng nhìn anh, một lát sau, chậm rãi thu hồi cánh tay đang ôm lấy tay anh, cúi đầu nói: “Anh đi di.”
Hạ Minh Tuyên sửng sốt một chút, bởi vì lúc Lâm Tố Tâm cúi đầu, anh dường như nhìn thấy vành mắt của cô gái này có chút đỏ, không lẽ là khóc rồi?
Anh… Anh thừa nhận mới vừa rồi nói chuyện có chút nghiêm khắc, thế nhưng, cũng là do cô gái nhỏ này trêu chọc anh trước, là cô trước đó không muốn con của hai người, còn luôn luôn nhắc tới Từ Tiêu Ý làm anh giận… Tại sao cô cứ nhất định phải mở cái buổi biểu diễn c.h.ế.t tiệt đó bây giờ? Chỉ vì một câu nói của Từ Tiêu Ý?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5541-gia-vo-dang-thuong-la-vo-dung.html.]
Được rồi, anh thừa nhận ban nãy có chút quá đáng, nhưng mà… Hai người quen nhau lâu như vậy rồi, cô chẳng lẽ không biết, cho dù lời nói của mình tàn nhẫn, đối xử với người khác vô tình, cũng không thể làm tổn thương cô sao?
Mê Truyện Dịch
Cô vậy mà lại khóc, cô khóc cái gì chứ?
Hạ Minh Tuyên vừa đau lòng vừa hối hận, thế nhưng, nghĩ đến dáng vẻ bướng bỉnh của Lâm Tố Tâm vừa nãy, lại cảm thấy nếu như không cho cô một bài học, cô lần này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Anh đứng ở bên giường do dự không quyết định, một hồi lâu, vẫn là nhịn không được ôm thỏ nhỏ vào lòng an ủi kích động, quay người lại, nhanh chân rời khỏi phòng ngủ.
Lâm Tố Tâm nghe được âm thanh anh đẩy cửa ra ngoài, ngẩng đầu lên, trong mắt không có nửa giọt nước mắt, mắt cô đỏ chủ yếu là vì quá tức giận: “Ha ha ha, tại sao người đàn ông này lại độc ác như vậy, mình đã giả vờ đáng thương đến mức như thế, anh cứ như vậy rời đi??? Vô tình vô nghĩa, ích kỷ, một tên đàn ông cặn bã duy nhất! Hừ!”
Trong lòng Lâm Tố Tâm oán trách xong, từ đầu giường lấy ra búp bê thỏ mà Hạ Minh Tuyên đưa cho cô, giày vò một trận, quay về búp bê nói rằng: “Xong rồi, ba của con không muốn chúng ta, muốn chặn mẹ, làm sao bây giờ đây? Anh ấy có thể thật sự không cho mẹ tổ chức buổi biểu diễn?”
Búp bê đương nhiên sẽ không trả lời, Lâm Tố Tâm oán hận ném nó sang một bên, ngồi dậy, mặc quần áo đi ra ngoài.