Mặc dù là thương hiệu trong nước, nhưng cũng đủ khiến cô khá bất ngờ rồi. Bởi vì các phòng thu âm không chuyên nghiệp bình thường đều sẽ trang bị đàn điện tử, có thể có được một cái đàn piano bình thường đã xem như cao cấp lắm rồi, còn trang bị đàn piano tam giác thì cực kỳ ít.
Phi Việt chịu chi thật, thảo nào phòng thu này có thể trở thành lựa chọn hàng đầu cho những người yêu thích âm nhạc ở thành phố Thiên Hải.
Lâm Tố Tâm nhìn đàn piano trong phòng thu, ngẩn ngơ trong giây lát.
Rất nhiều ký ức ở kiếp trước tràn vào đại não một cách ngổn ngang.
Có rất nhiều ký ức đã mờ nhạt bởi vì trùng sinh thay đổi cơ thể, những hình ảnh nhỏ vụn rải rác dường như đã được xâu chuỗi lại với nhau nhờ cây đàn piano này.
Có hình ảnh rất nhiều rất nhiều năm về trước, lúc cô còn là một bé gái bốn năm tuổi, bởi vì ham chơi không luyện đàn mà bị phạt không được ăn cơm tối, trốn một mình trong phòng mà khóc.
Có hình ảnh năm mười tuổi, lần đầu tiên cô giành được giải quán quân trong cuộc thi đàn piano dành cho thiếu niên toàn quốc, bị những ánh đèn sân khấu chiếu vào chói mắt, không mở mắt ra được.
Có hình ảnh ngày đầu tiên cô bước vào nhạc viện Thiên Hải, Nhậm Tương Quân đại diện học sinh ôm hoa tươi tới đón cô, vui vẻ kéo tay cô.
Có hình ảnh lần đầu tiên cô và Hàn Duệ gặp nhau. Lúc đó, bọn họ cũng đang ở trong một phòng thu như thế này, Lâm Tố Tâm ngồi trước đàn piano, nghe thấy tiếng có người bị quát nạt ở phía sau, quay đầu nhìn thoáng qua, lúc đó trong lòng cô thoáng kinh ngạc: Sao trong phòng thu âm này, ngay cả người làm việc vặt mà cũng đẹp trai như thế?
Đương nhiên, còn có ánh lửa ngút trời sau cùng nữa…
Lâm Tố Tâm vươn ngón tay trắng nõn thon dài, nâng nắp đậy lên, nhẹ nhàng lướt qua những phím đàn đen trắng rõ rệt.
Từng thời khắc huy hoàng, từng giây phút hạnh phúc và bi thương của cô ở kiếp trước, đều có liên quan đến đàn piano.
Cô đè đầu ngón tay xuống, phím đàn ngân lên nốt đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-552-tung-khoanh-khac.html.]
Mê Truyện Dịch
Sau đó là nốt thứ hai, thứ ba…
Âm thanh quen thuộc lọt vào tai cô, khiến cô như được tìm lại cảm giác diễn tấu trên sân khấu năm đó, cô nhanh chóng đắm chìm trong phần trình diễn của mình, những nốt nhạc tuôn chảy dường như gửi gắm bao ước nguyện chưa thành của cô.
Kết thúc một khúc đàn, Lâm Tố Tâm đặt lại tay lên đùi, trong lòng vẫn còn hơi hỗn loạn.
Cô chợt nghe tiếng kêu sợ hãi vang lên từ đằng sau: “Này! Cô gái này, sao em có thể tự tiện động vào thiết bị của chúng tôi vậy hả? Thiết bị ở đây đáng quý lắm, làm hỏng thì làm sao bây giờ? Em nên tiến hành diễn tấu dưới sự chỉ dẫn của kỹ thuật viên chứ!”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, lúc này mới nhận ra, đây không phải là phòng đàn kiếp trước của cô, mà là đang trong một phòng thu không chuyên nghiệp, cô vì tham gia thi thực tập sinh của giải trí Băng Toản nên mới đến đây thu âm…
Cô nhanh chóng đứng lên, nói: “Ngại quá, em thấy đàn piano ở chỗ các chị cũng không tệ lắm, nhất thời ngứa tay, nên…”
“Ngứa tay là có thể sờ lung tung sao?”. Cô lễ tân bất mãn nói: “Thời gian biểu diễn ở đây đều phải thu lệ phí theo giờ đấy!”
Lâm Tố Tâm bất đắc dĩ nói: “Thế chị giúp em tính tiền đi…”
“Đây là vấn đề tiền bạc sao?”
Hai người đang cự cãi thì một giọng nói thiếu niên chen vào, ngắt lời họ:
“Chị Vân? Không phải chị bảo em tới thu âm giúp cô ấy sao? Có thể đừng ồn ào được không? Buổi tối em còn phải chạy về trụ sở chính của Băng Toản để học đấy!”
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Một thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi đang đứng sau hai người, ngoại hình của cậu không được tính là xuất chúng, nhưng lại có một khuôn mặt trắng nõn mềm mại non nớt như con nít, nhìn thôi đã biết là cái loại hình rất dễ bị mấy bà cô kỳ lạ quấy rầy đây.
Lâm Tố Tâm vừa nghĩ thế thì đã thấy cô lễ tân đưa bàn tay sơn màu đỏ thẫm lên nhéo vào mặt cậu một cái, để lại một cái dấu hơi hồng hồng.