Lâm Tố Tâm hừ một tiếng, nói: “Thật sao? Không tin lắm…”
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Em ngoan một chút, mấy ngày nữa anh về, đến lúc đó, anh có thừa cách khiến em phải tin…Hửm?”
Người đàn ông dùng giọng điệu khiêu gợi khẽ nâng âm cuối, cố ý mê hoặc người con gái bé nhỏ ở đầu bên kia điện thoại.
Lâm Tố Tâm quả nhiên nghe hiểu anh ám chỉ điều gì, tim đập trật nửa nhịp, cắn môi nói: “Dù sao thế nào cũng không tin, anh cũng đừng uổng phí sức lực! Tạm biệt!”
Hạ Minh Tuyên nói: “Tạm biệt? Anh cúp thật đấy?”
Lâm Tố Tâm vội vàng nói: “Chờ đã, anh chờ một chút!”
“Thế nào?”
Hạ Minh Tuyên nhíu mày, tựa lưng vào ghế, giọng điệu ghét bỏ rõ ràng, nhưng đáy mắt là tràn ngập ánh cười, con thỏ nhà mình quả nhiên không nớ nói tạm biệt với anh, ài, có một vị hôn thê bé nhỏ quấn người đúng là khiến người ta vừa thấy ngọt ngào lại vừa thấy phiền não.
Lâm Tố Tâm hỏi: “Nếu bây giờ đã xóa bỏ nguy cơ rồi, em có thể tự do ra vào được không?”
Hạ Minh Tuyên sầm mặt xuống, anh còn tưởng rằng Lâm Tố Tâm nói mấy câu luyến tiếc anh nữa chứ, không ngờ, thế mà lại hỏi cái này! Cái con nhóc đáng c.h.ế.t không có lương tâm này!
Hạ Minh Tuyên tức giận trong chốc lát, không trả lời.
Lâm Tố Tâm lại hỏi: “Sao không nói gì, anh yêu?”
Hạ Minh Tuyên hừ lạnh nói: “Muốn ra ngoài cũng được, nhưng không thể để Phó Tử Khâm rời khỏi em”.
Lúc này Lâm Tố Tâm mới vui mừng, ngọt ngào nói: “Được, em nhất định sẽ chú ý an toàn, anh về sớm một chút nhé, em sẽ nhớ anh”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5391-fan-nao-tan-that-la-dang-so.html.]
Sắc mặt của Hạ Minh Tuyên hơi khá hơn một chút, ho khan một tiếng, nói: “Không có gì thì anh cúp máy đây”. Sau đó không đợi Lâm Tố Tâm trả lời, anh đã cúp điện thoại.
Lâm Tố Tâm hơi bất ngờ, mở to hai mắt, vừa rồi giọng của Hạ Minh Tuyên hơi bực mình? Anh ấy tức giận sao? Nhưng mà, ban đầu không phải vẫn còn yên lành sao? Anh ấy đột nhiên buồn bực mà không có lý do?
Xem ra là cô nghe lầm rồi?
Lâm Tố Tâm không nghĩ người đàn ông này nhỏ nhen như vậy, ngẫm lại thì cảm thấy không thể nào, nên hoàn toàn không để trong lòng.
Vì bị nhốt trong công ty quá lâu nên Lâm Tố Tâm đã không chịu được nữa rồi, cho nên ngay khi nhận được thông báo đã xóa bỏ nguy cơ là cô lại vội vàng ra ngoài hít khí trời.
Mê Truyện Dịch
“Đồ ngủ, dép, sữa tắm, khăn lông…đã mua xong hết rồi, ừm, có thể về được rồi”.
Lâm Tố Tâm cầm điện thoại di động đối chiếu danh sách mua sắm với những thứ đã mua, nhìn một lúc lâu mới thỏa mãn gật đầu.
Phó Tử Khâm đứng sau lưng cô vẫn trưng ra bộ mặt vô cảm, nhưng trong lòng đã phiền muộn muốn c.h.ế.t rồi, cái cô mợ ba tương lai này quá là biết mua đồ luôn, mua từ sáng sớm ra ngoài cho đến tận bây giờ.
Hơn nữa, điều khiến cô ấy không thể hiểu nổi nhất là những thứ Lâm Tố Tâm mua đều là những thứ đồ nhỏ nhặt không đáng kể, còn đều chẳng phải là hàng hiệu gì, chỉ là những thương hiệu bình thường trong siêu thị, mua nhiều như vậy, có lẽ còn chẳng đắt bằng một đôi giày trên chân Lâm Tố Tâm nữa. Chỉ vì những thứ này mà cô có thể đi dạo cả một ngày!
Phó Tử Khâm nghe Lâm Tố Tâm nói muốn về thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, yên lặng đi theo.
Không ngờ, hai người vừa đi tới cửa siêu thị thì Lâm Tố Tâm bỗng nhiên chỉ sang một cửa hàng bên đường, lớn tiếng nói: “A, chúng ta sang cửa hàng đó xem đi!”
Phó Tử Căng bất lực vô cùng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xách túi lớn túi nhỏ đi cùng cô sang bên kia đường.
Nhưng mà ngoài dự đoán của Phó Tử Khâm là cái cửa hàng mà Lâm Tố Tâm muốn vào thế mà lại là một cửa hàng chế phẩm ghi âm và ghi hình.
Với sự tăng trưởng của thương mại điện tử trực tuyến, hoạt động kinh doanh của các cửa hàng chế phẩm ghi âm và ghi hình truyền thốt tụt dốc không phanh, đã càng ngày càng ít, trong thành phố không lớn như Tô Hải cũng chỉ có khu thương mại lớn nhất trung tâm thành phố là còn duy nhất một cửa hàng.
Lâm Tố Tâm vọt vào, Phó Tử Khâm thì bị ngăn ngoài cửa, bởi vì cô ấy xách quá nhiều thứ, nhân viên cửa hàng sợ cô ấy đụng rơi mấy cái đĩa nhạc ở trên giá.