Đương nhiên, lý do công bố ra ngoài sẽ không giống với sự thật.
Lý do Lâm Tố Tâm được tuyển thẳng là bởi vì năm đó cô suýt nữa bị đuổi học vì bị đối xử bất công, bên phía trường học muốn bồi thường cho cô nên đã cho cô một suất trong dánh sách tuyển thẳng và một suất học bổng hạng A, đây là chuyện đã xảy ra trước khi cô và cậu ba Hạ hẹn hò. Còn lý do của Phùng Tư Tư là vì cô ấy là nhóm trưởng trong một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng, cô ấy đã nâng cao tầm cảnh hưởng xã hội cho học viện Ngân Diệu.
Lâm Tố Tâm lắc đầu nói: “Mình không có hứng thú học ngành thanh nhạc của Ngân Diệu, mình đã tìm hiểu rồi, thanh nhạc không phải là thế mạnh của học viện Ngân Diệu, ngành sáng tác cũng bình thường thôi, năng lực của đội ngũ giáo viên e rằng còn không giỏi bằng chúng ta lúc còn là thực tập sinh của Băng Toản nữa! Không học gì được ở đây đâu, mình đăng ký làm gì?”
Phùng Tư Tư kinh ngạc nói: “Oa, Tố Tâm, cậu thế mà lại chê giáo viên trong trường của cậu ba Hạ không giỏi! Anh ấy sẽ buồn đấy!”
Lâm Tố Tâm hừ một tiếng, nói: “Mình cũng nói như thế ngay trước mặt anh ấy”.
Phùng Tư Tư nói: “Thế anh ấy có tức giận không?”
Tức giận? Có lẽ có, có lẽ không. Dù sao thì, khi Hạ Minh Tuyên nghe cô nói như vậy, anh quả quyết ngăn chặn cô tiếp tục lên tiếng – bịt môi. Chuyện tiếp theo ngẫm lại mà kinh.
“Đương nhiên là không! Ở nhà mình là “nhất ngôn cửu đỉnh” đấy!”. Lâm Tố Tâm khoe khoang nói xong, lập tức dời đề tài câu chuyện: “Ngành tiếng Pháp là do Minh Tuyên đề nghị mình điền đấy”.
Phùng Tư Tư ngạc nhiên nói: “Những ngành chủ chốt trong Ngân Diệu cũng không chỉ có ngành ngôn ngữ mà!? Sao lại bảo cậu chọn cái này?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm giải thích: “Mình không chỉ điền tiếng Pháp, mà còn định học cả tiếng Tây Ban Nha. Minh Tuyên nói, đây là những ngôn ngữ chính thức của Liên Hợp Quốc, sẽ dùng đến trong rất nhiều trường hợp xã giao, sau khi chúng mình kết hôn, mình nhất định phải học, chi bằng học trước cho xong, sau này có thể thong thả một chút”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5322-nguyen-vong-dai-hoc.html.]
Phùng Tư Tư bĩu môi, nói: “Hai người các cậu ngày nào không khoe khoang tình yêu là ngày đó khó chịu à?”
Lâm Tố Tâm vô tội nói: “Nào có? Cậu tự hỏi đấy chứ”.
Phùng Tư Tư chớp mắt, bỗng nhiên đập bàn một cái, đứng lên, nói: “Mình quyết định rồi, mình cũng muốn điền tiếng Pháp”.
“Ấy!”. Lâm Tố Tâm ngẩn ra: “Cậu…được không đó? Cậu không cần thiết phải đăng ký cùng một ngành với mình đâu”.
Lâm Tố Tâm vẫn khá là có năng khiếu ở phương diện ngôn ngữ, thời cấp ba môn đạt thành tích tốt nhất của cô chính là môn tiếng Anh, cho nên đăng ký vào ngành ngôn ngữ đối với cô mà nói cũng không quá khó để chấp nhận.
Nhưng Phùng Tư Tư thì khác, điểm tiếng Anh của cô ấy luôn nằm tà tà ở bên dưới, bây giờ còn muốn học ngôn ngữ khác? Lâm Tố Tâm thật sự rất lo cô ấy không tốt nghiệp được.
Phùng Tư Tư trừng mắt nhìn cô, nói: “Khinh thường người ta à!”.
Lâm Tố Tâm vội vàng khoát tay: “Nào dám nào dám!”
Phùng Tư Tư rầm rì vài tiếng rồi nói: “Mình cảm thấy cậu nói đúng, học thanh nhạc ở Ngân Diệu, đối với những người đã từng huấn luyện chuyên nghiệp như chúng ta mà nói thì cũng không có ý nghĩa gì lắm, vẫn nên học một số thứ hữu dụng hơn”.
Lâm Tố Tâm vốn dĩ định khuyên cô ấy thêm nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, là bạn thân, cô cần phải tôn trọng suy nghĩ của bạn, chứ không phải can thiệp một cách ngang ngược, hơn nữa, bây giờ cô hạnh phúc như thế mà Phùng Tư Tư vẫn còn độc thân, Lâm Tố Tâm cũng thấy hơi băng khoăn, có ý định muốn giới thiệu cho cô ấy một người bạn trai đáng tin.