Hạ Minh Tuyên cười nói: “Bảo bối, em tức giận như thế làm gì? Không phải anh đã đút em ăn thịt bò rồi sao? Cũng đâu phải anh ăn mảnh một mình!”
Mẹ kiếp, cái này thì liên quan gì đến thịt bò sao? Có sao? Người đàn ông này trước thì ăn vụng, sau thì hôn trộm, nhưng không hề có ý định tỉnh ngộ chút nào, còn đổi trắng thay đen, nói như thể trong mắt cô chỉ có thức ăn thôi vậy, làm như cô tức giận vì không ăn được thịt bò vậy đó. Cái người này!
Hơn nữa, người đàn ông này còn bám dính sau lưng cô, quả thật như con gấu túi, siêu cấp đáng ghét, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động tự do của cô!
Lâm Tố Tâm trừng mắt liếc anh một cái, kéo cánh tay anh ở bên hông mình xuống.
“Anh đừng theo em nữa, em vẫn còn mấy món chưa nấu xong đâu, anh lau bàn giúp em đi, còn có mấy cái đĩa, bưng vào phòng ăn đi, nhanh đi làm việc, đừng hòng ăn chùa!”
Hạ Minh Tuyên cho cô một ánh mắt ai oán: “Bảo bối, sao em hung dữ thế…”
Người đàn ông mạnh mẽ này lại lộ ra vẻ mặt đáng yêu như thế, Lâm Tố Tâm lập tức bật cười, nói: “Ngoan ngoãn đi làm việc, nếu anh nghe lời, em nhất định sẽ yêu anh”.
Nói xong, cô còn đưa tay nhéo mặt Hạ Minh Tuyên.
Cậu ba Hạ tái mặt, con thỏ nhà mình bây giờ đều bị anh ảnh hưởng dường biến trở nên xấu bụng rồi. Những lời này phải là anh nói với cô chứ, kết quả lại bị con nhóc này giành trước rồi. Nhưng mà, anh là đàn ông mà, được người con gái mình nói phải ngoan ngoãn nghe lời, còn muốn yêu anh…
Yêu anh thế nào?
Hạ Minh Tuyên nghĩ đến đây thì nhất thời nghĩ sai. Nghĩ theo hướng này thì có vẻ để cho vị hôn thê của mình “yêu” một tí cũng tốt đấy, cho dù đến lúc đó cô đổi ý không muốn yêu anh nữa, anh cũng không dễ dàng buông tha cho cô đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5262-an-vung-bi-bat-tai-tran.html.]
Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Bây giờ ấy, trước hết phải nghe lời cô, dù sao, một con thỏ có tâm trạng vui vẻ thì gặm mới ngon lành hơn không phải sao?
Hạ Minh Tuyên sờ mũi một cái, nghe lời cầm khăn lau bàn rời khỏi phòng bếp.
Anh nghe lời như thế cũng khiến Lâm Tố Tâm hơi nghi ngờ, trong quá trình nấu cơm thì liên tục quay đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn ông này đang giở trò quỷ gì, vừa phân tâm một tí thì suýt nữa xào cháy rau cải.
Lúc Lâm Tố Tâm bưng món cuối cùng đi tới phòng ăn, cậu ba Hạ đã đoan chính lấy ra một chai rượu vang đỏ, đứng trên ban công, nhìn ra bên ngoài. Mặt trời chiều đã ngã về tây, sắc trời u ám chiếu lên người anh, khiến anh tràn đầy khí chất thần bí và kiêu ngạo, như thể quý tộc thời Trung cổ vậy.
Lâm Tố Tâm buông đĩa xuống, đi tới, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh đứng đây làm gì đấy?”
Hạ Minh Tuyên mỉm cười: “Tầm nhìn ở chỗ em không tệ đâu”.
Lâm Tố Tâm nói: “Đương nhiên rồi, anh Thượng nói, đây là vị trí có tầm nhìn tốt nhất trong giải trí Quang Hi đó”.
Hạ Minh Tuyên nghe cô nhắc đến người đàn ông khác thì có chút không vui nhíu mày, nhưng khi tầm mắt anh nhìn lên người Lâm Tố Tâm, chân mày anh đã dần dần giãn ra.
Mê Truyện Dịch
Anh nhìn Lâm Tố Tâm một lúc, thấp giọng nói: “Bảo bối, anh cảm thấy em mặc thứ này cũng rất đáng yêu”.
Lâm Tố Tâm sửng sốt, hôm nay cô mặc đồ bình thường ở nhà, có gì mà đáng yêu với cả không đáng yêu?
Cô cúi đầu nhìn lên người mình, thấy trước n.g.ự.c mình mặc một cái tạp dề màu xanh nhạt, đột nhiên nhận ra, ý người đàn ông này là cô mặc tạp dề rất đáng yêu? Khẩu vị thật là đặc biệt…