Phương Ngải Lâm nói cũng rất có lý, Từ Tiêu Ý nhất thời không còn lời nào để phản bác.
Con đường mà anh ta quảng bá cho Lâm Tố Tâm là con đường phổ biến cách đây hơn mười năm khi ngành công nghiệp băng đĩa còn tương đối phồn vinh, nhưng mà lúc đó, những ca sĩ có phong cách khác nhau đều được người hâm mộ săn đón, công chúng cũng không để tâm đến ngoại hình của ca sĩ lắm, bây giờ thì thời thế đã hoàn toàn khác biệt.
Từ Tiêu Ý đã đoán ra được những khó khăn này, nhưng không thể dự đoán được nó sẽ khó khăn đến mức độ nghiêm trọng như vậy.
Nếu đĩa nhạc của Lâm Tố Tâm được phát hành trong điều kiện hiện nay thì có thể suy ra, lượng tiêu thụ có lẽ còn kém xa tít tắp với một thần tượng bình hoa hoàn toàn không biết hát.
Từ Tiêu Ý đã triệu tập bộ phận tuyên truyền của công ty để họp nhiều lần, nhưng vẫn chưa tìm ra được phương án giải quyết thích hợp.
Kế hoạch mà bộ phận tuyên truyền nói đến đều là tăng tần suất xuất hiện của Lâm Tố Tâm, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, chỉ cần từ bỏ kế hoạch ban đầu, cho Lâm Tố Tâm đi theo hình thức ca sĩ thần tượng thì nhất định sẽ bùng nổ trong một đêm, cách làm của Từ Tiêu Ý chỉ là điều dư thừa.
Từ Tiêu Ý cũng có nỗi khổ riêng, nguyên nhân anh ta kiên trì với kế hoạch này cũng không chỉ vì chấp niệm của cá nhân anh ta, mà đằng sau đó còn là yêu cầu của cậu ba Hạ, anh ta không thể nào từ bỏ dễ dàng được.
Hơn nữa anh ta luôn cảm thấy, chắc chắn có cách, chẳng qua suy nghĩ của mình vẫn còn quá hạn chế mà thôi, có một số nguồn lực vẫn chưa phát huy hết tác dụng.
Từ Tiêu Ý hơi do dự, Lâm Tố Tâm lại càng không có phương hướng.
Cô chỉ có tài năng về phương diện âm nhạc thôi, luôn luôn chú tâm vào việc sáng tác âm nhạc của mình. Về vấn đề quảng bá và kinh doanh, cô không có kinh nghiệm, cũng không phải là nhân tài về phương diện này.
Vì vậy, lúc cậu ba Hạ để dành ngày nghỉ sang đây thăm cô, anh chỉ thấy một con thỏ rầu rĩ không vui.
Hạ Minh Tuyên không nhìn nổi nhất là cái lúc cô không vui, thấy Lâm Tố Tâm nhíu đôi mày thanh tú, anh lập tức đau lòng kéo người ta vào lòng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắc tức giận của cô, thấp giọng nói: “Bảo bối, em làm sao vậy? Thấy ông xã mà không vui như vậy sao? Hay là không muốn nhìn thấy anh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5252-tuong-lai-khong-lac-quan.html.]
“Nào có? Không phải thế!”
Lâm Tố Tam thấy anh đã sáp khuôn mặt tuấn tú tới trước mặt mình, thiếu 1cm nữa là hôn lên mặt cô, cô vội vàng rụt lui sau.
Cậu ba Hạ đè bả vai cô lại, không cho cô rụt lui, xấu xa l.i.ế.m môi, nói: “Phải không? Anh không tin. Nếu em không ghét bỏ anh thì hôn anh một cái!”
Lâm Tố Tâm nguýt anh một cái, nhưng người đàn ông mặt dày này còn nhướn mày, nở nụ cười thỏa mãn.
Lâm Tố Tâm bất đắc dĩ, nhanh chóng hôn một cái lên má anh, nói: “Hôn rồi, hài lòng chưa?”
“Không hài lòng, hôn qua loa quá, nên phạt!”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên nói xong thì nắm lấy cằm cô, chậm rãi nhích lại gần cánh môi mềm mại của cô.
Cậu ba Hạ ôm con thỏ nhà mình vào lòng, triệt để hôn một lúc lâu mới ngẩng đầu lên với vẻ mặt thỏa mãn, đôi mắt đen kịt thâm thúy mê hoặc chớp chớp, nhìn chằm chằm người con gái bé nhỏ trước mắt.
Lâm Tố Tâm thấy vẻ mặt anh không đúng, biến anh hơn phân nửa sắp biến thành con sói háo sắc rồi, nhanh chóng đẩy anh ra, nói: “Ôi chao, không ổn rồi! Canh…canh em nấu sắp tràn ra rồi!”
Hạ Minh Tuyên thình lình bị cô đẩy ra, hơi sửng sốt: “…Canh gì?”
Lâm Tố Tâm nói: “Nghe nói hôm nay anh về, em đích thân xuống bếp nấu đồ ăn cho anh, có phải em rất chu đáo không?”
Hạ Minh Tuyên bất ngờ nói: “Thật sao?”