Lâm Tố Tâm trừng cái điện thoại tinh xảo trong tay một lúc, trong lòng có chút mờ mịt.
Hạ Minh Tuyên không phải bề bộn nhiều việc, chạy tới Pháp công tác sao? Anh ta rảnh rỗi gọi điện thoại cho mình làm gì? Ăn no rửng mỡ sao?
Được rồi, gọi thì gọi rồi, cũng không nói rốt cuộc tìm cô có chuyện gì, giả vờ thần bí cái gì chứ?
Hơn nữa những gì cô nói vừa rồi chẳng lẽ không đúng sao? Hai người vốn dĩ có quan hệ người giám hộ và người được giám hộ tạm thời, đợi cô thành niên thì nhất định phải tìm lối đi khác, chẳng lẽ vẫn mãi dựa vào nhà họ Hạ bọn họ sao? Thế thì anh ta sẽ phiền chết, đúng chứ?
Khi không anh ta lại tức giận cái gì? Đúng là không thể hiểu nổi.
Lâm Tố Tâm buồn bực nằm trên giường suy nghĩ một lúc, cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng, tính tình của cậu ấm nhà giàu đúng là vui giận thất thường, huống gì là ông tướng Hạ Minh Tuyên vừa chảnh vừa xấu bụng.
Quên đi, nếu không nghĩ ra thì cũng chỉ có thể làm như không có chuyện này thôi.
Mà trong lúc Lâm Tố Tâm vừa tắm vừa suy tính, ở Paris cách xa nghìn dặm đang là ban đêm, Hạ Minh Tuyên dựa trên ghế làm việc rộng lớn, tiện tay ném điện thoại di động lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt u ám.
“Anh Tuyên, em tìm anh khắp nơi nhưng không thấy, thì ra anh trốn ở đây gọi điện thoại à?”. Một người đàn ông có dáng vẻ đẹp trai, khuôn mặt lại có phần ngả ngớn dựa lên cánh cửa, cợt nhả nhìn anh: “Tiệc sinh nhật của ông nội sắp bắt đầu rồi, nếu anh đến trễ, chắc chắn sẽ bị hai người anh họ của anh chế giễu đấy”.
“Biết rồi”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-521-yeu-de-lam-gi.html.]
Hạ Minh Tuyên ngoài miệng thì đồng ý với anh ta, nhưng con mắt lại không tự chủ liếc về phía điện thoại.
Không có động tĩnh gì cả.
Mình thì tức giận, con nhóc quỷ xứ này cũng không biết nhanh chóng gọi lại nói xin lỗi nữa! Đúng là quá không biết điều!
“Sao còn chưa đi?”. Người đàn ông có chút kỳ quái nhìn Hạ Minh Tuyên một chút, phát hiện tầm mắt của anh vẫn dừng trên điện thoại, không khỏi cười bỡn cợt: “Anh đang chờ điện thoại của ai mà sốt ruột thế? Lẽ nào…anh đang giao du với bạn gái?”
Hạ Minh Tuyên sầm mặt, không nói gì.
Người đàn ông nhất thời vui vẻ, sáp tới, cười nói: “Nói một chút đi, anh Tuyên, em và anh là ai với ai chứ? Tình cảm hai mươi năm, không phải anh em ruột, nhưng mà hơn hẳn anh em ruột mà. Nếu anh thật sự tìm cho em một người chị dâu, em nên nịnh nọt chị dâu một tí, để chị ấy bảo vệ em nhiều thêm một chút”.
Hạ Minh Tuyên búng mạnh lên trán anh ta một cái, nói: “Ân Chính Lăng, cậu tưởng anh là cậu à? Suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt. Dì Ân sắp c.h.ế.t vì lo lắng rồi kia kìa, chỉ sợ cậu còn chưa kết hôn mà đã lòi ra mấy đứa con ngoài giá thú bên ngoài, thế thì còn thiên kim nhà giàu nào muốn đến nhà cậu nữa? Cậu cũng nên tiết chế lại một chút đi!”.
Âu Chính Lăng bĩu môi, khinh thường nói: “Mẹ em chỉ lo lắng vớ vẩn thôi. Anh Tuyên, rốt cuộc anh gọi điện thoại với ai thế, vừa rồi thấy anh cười dịu dàng như thế, đùng cái cái mặt lại khó coi như vậy, điển hình của một người đàn ông đang yêu đấy”.
“Cậu nghĩ nhiều rồi”. Hạ Minh Tuyên lạnh nhạt nói.
Âu Chính Lăng nhìn điện thoại của anh một cái, tự lẩm bẩm: “Không đúng, trước đây em nghe nói, sở dĩ anh chưa từng giao du với bạn gái là vì trong lòng có một đóa sen trắng thanh mai trúc mã…”
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Tuyên nghe thế thì sắc mặt lại lập tức sầm xuống, ngắt lời anh ta: “Nói bậy bạ cái gì đó? Đừng lề mề nữa, mau tới bữa tiệc đi”. Nói xong, anh cầm lấy áo khoác tây trang trên ghế, đứng dậy, cất bước đi ra ngoài.