Hạ Minh Tuyên đè thấp giọng nói: “Không phải em ngoại tình sao? Để anh kiểm tra một chút, ngày hôm qua em đã làm gì với người đàn ông kia? Em không biết em là của anh sao? Em dám để cho người khác chạm vào em? Hửm?”
Người đàn ông gặm xong cổ chú thỏ, còn đùa giỡn cô: “Bảo bối, em là cô gái của anh, sao có thể để người đàn ông khác chạm vào em chứ? Hử? Anh biết tuổi em còn nhỏ không hiểu chuyện, là anh không dạy em tốt, cho nên hiện tại anh sẽ dạy bảo em, để em biết, phản bội người đàn ông của em, sẽ có kết cục gì!”
Lâm Tố Tâm thế nào cũng không tránh thoát được, đành phải xin tha: “Anh yêu, em sai rồi, em không nên nói lời làm anh tức, chúng ta về phòng được không? Chu Hiểu Đình hiện tại cũng ở nơi này đấy, bị cô ấy nhìn xấu hổ lắm!”
Hạ Minh Tuyên nói: “Buổi sáng cô ấy nhìn thấy anh, đã rời chung cư, đến trường.”
“A……” Lâm Tố Tâm sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, Chu Hiểu Đình chắc chắn biết, hai người bọn họ gặp mặt sẽ thân thiết một chút, cô ấy không muốn làm bóng đèn, nên tự mình rời đi.
Hạ Minh Tuyên thấy cô phát ngốc, duỗi tay vỗ moogn cô, phát ra một tiếng “bốp” giòn vang.
Mê Truyện Dịch
“Chuyên tâm chút! Ở bên anh còn thất thần, là nghĩ đến người đàn ông ngày hôm qua kia sao?” Hạ Minh Tuyên âm trầm nói: “Em nói rõ ràng cho anh, anh ta còn chạm vào nơi nào?”
Lâm Tố Tâm dựa trên sô pha, đoạt lấy gối gấu bự của mình che ở phía trước, trợn mắt tức giận nhìn Hạ Minh Tuyên.
Hạ tam thiếu lạnh nhạt liếc cô ấy, nói: “Sao? Còn không phục? Anh nói cho em, nếu em còn dám thông đồng với người đàn ông khác, đừng trách anh trực tiếp khóa em ở nhà, đến lúc đó anh muốn làm thế nào thì làm thế nấy……”
Người đàn ông còn giả vờ!
Lâm Tố Tâm trừng mắt nhìn anh, lầm bầm: “Biến thái!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-5042-em-muon-thang-than-voi-anh.html.]
Ngón trỏ thon dài của Hạ Minh Tuyên ấn ở trên môi cô, nói: “Em nói cái gì? Phiền em lặp lại lần nữa?”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt, bỗng nhiên thay đổi biểu cảm, làm ra vẻ đáng thương, cúi đầu, từ dưới hướng lên trên nhìn anh. Cặp mắt to xinh đẹp nhút nhát sợ sệt nhìn anh, biết rõ hơn phân nửa có trá, nhưng Hạ Minh Tuyên vẫn cứ cảm thấy trái tim run rẩy.
Lâm Tố Tâm cắn môi bán manh: “Chồng à, người ta biết sai rồi. Anh không thương người ta……”
Hạ Minh Tuyên hít sâu một hơi, đứng lên, cúi người ôm Lâm Tố Tâm lên.
Lâm Tố Tâm ngoan ngoãn ôm cổ anh, để anh ôm về trong phòng ngủ của cô, đặt ở trên giường lớn.
Hạ Minh Tuyên kéo chăn cho cô, lại hôn hôn mặt cô, chuẩn bị rời đi, lại bị cô kéo lại góc áo từ sau lưng.
“Bảo bối, em làm sao vậy?” Hạ Minh Tuyên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cô.
Lâm Tố Tâm làm nũng: “Anh ở lại với em đi.”
Hạ Minh Tuyên khẽ nhíu mày, trong lòng rối rắm.
Hạ Minh Tuyên nắm tay nhỏ của cô, nhét trở lại trong chăn, nói: “Bảo bối, ngoan, em ngủ trước được không? Anh còn có chút việc phải xử lý, chờ làm xong thì ở với em?”
Lâm Tố Tâm nói: “Được rồi…… Công việc quan trọng hơn…… Em hiểu.”
Miệng cô tuy nói rõ hiểu lí lẽ, nhưng ánh mắt lại mang vẻ tủi thân, làm Hạ Minh Tuyên không nhịn được mềm lòng.