Hai người đi đến ký túc xá ở khu Tinh Huy, trên đường đã thu hút sự quan sát, còn có nam sinh chạy qua xin chụp ảnh cùng và xin chữ ký.
Phùng Tư Tư không có nhiều kinh nghiệm đối phó với tình huống này, bị bám lấy suýt nữa không thể thoát ra được, cũng may Lâm Tố Tâm ở bên cạnh điều đình, vừa nói “Chúng tôi có việc gấp” vừa kéo cô ấy ra khỏi đám đông.
Mê Truyện Dịch
Hai người nắm tay nhau chạy đi cho đến cổng khu ký túc xá mới dừng lại.
Phùng Tư Tư thở hổn hển nói: “Sao càng ngày càng nhiều người vậy, dọa c.h.ế.t tớ rồi!”
Lâm Tố Tâm cười nói: “Xem ra…… gần đây cậu đúng là rất nổi…… Thế nào? Cảm giác trở thành một ngôi sao lớn thế nào?”
Phùng Tư Tư nói: “Lúc đầu tớ rất ngưỡng mộ cậu, đi đến đâu đều có người nhìn cậu, nhưng giờ mới phát hiện bị người khác nhìn như vậy thực sự rất không thoải mái. Lần trước, dây áo lót của tớ bị rơi xuống, tớ còn không dám kéo lên……”
Lâm Tố Tâm bật cười và nói: “Cậu lại còn dám nói, nếu Giám đốc Phương biết được sẽ lên lớp cho cậu, đào tạo lại dáng vẻ của cậu!”
Hai người quẹt thẻ trường rồi vào ký túc xá.
Vừa bước vào liền phát hiện bố trí trong phòng khách đã thay đổi một chút, trên bàn trà đặt đầy các loại sách.
Phùng Tư Tư giật mình, bước nhanh vào nói: “Chuyện gì vậy? Tớ nhớ lúc tớ đi đã cất tất cả đồ trên bàn vào tủ rồi mà? Lã nào người của đội quản lý kí túc xá lại nhân lúc chúng ta đi vắng đến làm loạn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4851-buc-thu-tinh-lon-xon.html.]
Lâm Tố Tâm đặt chiếc vali nhỏ của mình bên cạnh cửa, đóng cửa lại, rồi mới đi tới, cầm sách trên bàn lên xem và nói: “Sách chuyên ngành bản gốc dày như vậy…… tớ không có, chắc là Hiểu Đình đã về nước rồi?”
“A, cậu nói đúng!” Phùng Tư Tư quay đầu lại nhìn và nói: “Cửa phòng của cô ấy không khóa, có vẻ như cô ấy đã về rồi! Nhưng mà tớ nhớ lần trước cô ấy đã nói rằng chương trình trao đổi lần này sẽ kéo dài đến tháng 4 năm sau, sao lại về sớm vậy? Mà cũng không nhắn tin báo cho bọn mình biết một tiếng.”
Lâm Tố Tâm nói: “Cậu xem, vali của cô ấy vẫn để ở phòng khách, chắc là cũng mới về mấy hôm nay, nói không chừng…… cũng định tham gia kỳ thi cuối kỳ?”
Phùng Tư Tư nói: “Học sinh tham gia hoạt động trao đổi học thuật có thể dùng thành tích ở trường trao đổi thay cho thành tích thi cuối kỳ, chắc chắn là có chuyện gì nên cô ấy mới quay về.”
Lâm Tố Tâm nhún vai: “Ai mà biết được? Chờ tối cô ấy về rồi hỏi cô ấy là được.”
Phùng Tư Tư định quay về công ty sau khi làm xong việc, nhưng Lâm Tố Tâm phải ở lại trường đến cuối học kỳ, cho nên cô mang theo một chiếc vali nhỏ, mang một số đồ dùng hàng ngày qua, mấy thứ như quần áo, giày dép, trong ký túc xá cô cũng không thiếu, lần trước khi cô đến thành phố Tô Hải đã để lại những thứ mà cậu ba Hạ đưa, bây giờ vừa hay lấy ra dùng.
Lâm Tố Tâm quét lau sàn và dọn dẹp phòng, Phùng Tư Tư đi lấy thư từ tích lũy trong thời gian này ở hòm thư dưới lầu.
Khi Lâm Tố Tâm thu dọn phòng gần xong, lau mặt bước ra phòng khách, thấy Phùng Tư Tư bước vào với một đống thư cao như núi, đi đến cạnh bàn trà và rải hết lên bàn.
Lâm Tố Tâm nói: “Nhiều như vậy!” Bình thường lúc hai người ở trường, một tháng không nhận đến hai lá thư, giờ mới đi hai ba tháng, số thư trong hòm thư lại chất thành núi?
Nói xong, cô cầm thư lên xem, lập tức bật cười, nói: “Haha, bức này là viết cho nữ thần của tôi, cô SisiFeng, ôi, buồn nôn quá, ‘Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng của em trên ti vi, tôi đã biết em là một cô gái trong sáng và đáng yêu, là mẫu người lý tưởng của tôi, sau đó lại biết rằng em lại là học sinh của Ngân Diệu, bạn cùng trường với tôi……’”
Phùng Tư Tư giật bức thư trên tay cô, ném sang một bên, tức giận nói: “Thứ lộn xộn gì vậy!”