Tuy nhiên, sau khi nghĩ lại, cô cảm thấy không có khả năng, dù sao tối hôm qua Hạ tam thiếu vừa nói hôm nay anh phải đến Australia tham dự một hội nghị quốc tế, cô ở đây cũng không xảy ra vấn đề gì thì làm gì có lý do để anh đột ngột trở về chứ?
Lâm Tố Tâm loay hoay một hồi, sau đó dứt khoát lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình khách sạn, cô còn tự sướng một bức rồi gửi chúng cho Hạ Minh Tuyên.
“Anh yêu, hội nghị của anh kết thúc chưa? Hôm nay Ân lục thiếu mời em ăn tối ở Bảo Tinh nè!”
Một lát sau cô nhận được hồi âm: “Hôm nay bảo bối thật đẹp và rất ngoan, còn biết gửi WeChat cho anh, hy vọng em tiếp tục phát huy như vậy. Hôm nay thả em ra ngoài chơi một ngày, không cần khách sáo với Ân Tiểu Lục!”
Lâm Tố Tâm chớp mắt, phát hiện Hạ tam thiếu lại không hề tức giận chuyện cô đã đến nhà hàng tình nhân dùng bữa với những người khác. Xem ra, anh đã biết chuyện này?
Cô lại gửi một tin khác: “Em biết rồi, anh yêu. Hiện tại anh vẫn còn ở Australia sao? Đã ăn cơm chưa?”
Hạ Minh Tuyên trả lời: “Hội nghị bên anh vẫn chưa kết thúc. Em ăn tối ngon miệng, nhưng phải nhớ về nhà trước 9 giờ, anh sẽ gọi điện cho em.”
Lâm Tố Tâm vừa trả lời “Vâng” thì nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa truyền vào.
Mê Truyện Dịch
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Ân Chính Lăng đã đến. Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là sau lưng Ân lục thiếu có người.
“Tư Tư?! Sao cậu lại đến đây?” Lâm Tố Tâm giật mình nhìn về phía sau anh ta.
Phùng Tư Tư bày ra vẻ mặt cau có, chậm rãi lê từng bước chân đi theo Ân lục thiếu. Vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Tố Tâm, cô ta lập tức chạy đến với vẻ mặt như “được cứu rồi”.
“Tố Tâm, cậu cũng ở đây, tốt quá rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4782-toi-khong-thich-lang-phi-thuc-an.html.]
Lâm Tố Tâm ngạc nhiên nhìn hai người họ rồi nói: “Tại sao hai người lại đến đây cùng nhau? Chờ một chút, anh Ân, anh nói có việc phải làm chính là đưa Phùng Tư Tư đến đây sao?”
Lâm Tố Tâm cảm thấy có chút kỳ quái, Ân Chính Lăng và Phùng Tư Tư luôn đối đầu nhau, chẳng lẽ lại rủ cô ấy cùng dùng bữa tối? Cho dù nể mặt cô mà gọi Phùng Tư Tư đến làm người tiếp khách thì cũng không cần Ân lục thiếu đích thân đi đón, để Lâm Tố Tâm gửi tin nhắn chẳng phải tiện hơn sao?
Ân Chính Lăng gật đầu nói: “Chuyện này em sẽ giải thích với chị sau. Chị dâu, chị đã gọi món gì chưa?”
Lâm Tố Tâm đáp: “Vẫn chưa kịp gọi……” — vừa rồi cô chỉ lo nhắn tin với Hạ Minh Tuyên.
Ân Chính Lăng nói: “Vậy chúng ta gọi món trước đi.”
Phục vụ đã đặt thực đơn lên bàn từ sớm, Lâm Tố Tâm duỗi tay muốn lấy nhưng Phùng Tư Tư lại nhanh hơn một bước, trực tiếp giật lấy thực đơn và nói: “Để tớ gọi!”
Ân Chính Lăng chế nhạo nói: “Có bản lĩnh thì cô cứ gọi đi?”
Sau đó, trong đầu Lâm Tố Tâm hiện lên mảng đen đầy sao, cô nhìn Phùng Tư Tư cầm thực đơn và bắt đầu gọi từ món đắt nhất, cuối cùng gọi rất nhiều món, đừng nói ba người ăn, cho dù ba mươi người ăn cũng đủ rồi.
Ân Chính Lăng ngồi một bên vẫn lạnh lùng, thờ ơ, cho đến khi phục vụ cầm thực đơn đọc lại một lần, xác nhận xong và rời khỏi đó thì anh ta mới lên tiếng: “Con người tôi không thích lãng phí đồ ăn, cô đã gọi nhiều như vậy thì phải ăn hết.”
Phùng Tư Tư có chút sửng sốt nhưng ngay sau đó không chịu thua thiệt liền nói: “Anh yên tâm, tôi cũng không thích lãng phí thức ăn, nếu ăn không hết tôi sẽ đóng gói mang về. Trong sân công ty chúng ta có rất nhiều mèo hoang, vừa hay có thể cho chúng ăn rồi!”
“Cô! Ý của cô là đồ mà tôi mua chỉ xứng với mèo hoang sao?”
Ân lục thiếu lại bị chọc tức, Phùng Tư Tư rất đắc ý, mỉm cười nhìn anh ta.
Nhìn thấy trận chiến giữa hai người lại chuẩn bị bùng nổ, Lâm Tố Tâm không khỏi day day trán và nói: “À, cái đó…… mèo không thể ăn hải sản có nhiều gia vị như vậy, nên hai người đừng hại c.h.ế.t những con mèo hoang đó.”