Hạ Minh Tuyên nghe thấy cô hỏi thì nghẹn lời, trên mặt còn thoáng cả nét chột dạ.
Lâm Tố Tâm nhận ra sự biến hóa cảm xúc của Hạ Minh Tuyên lập tức truy hỏi: “Sao lại thế này? Có phải anh đã làm chuyện xấu gì không? Mau nói cho em biết. Không được gạt em.”
Ánh mắt Hạ Minh Tuyên có chút do dự, lát sau thì nói: “Uhm, chuyện là… Bảo bối, sở dĩ em gọi điện thoại cho anh không được là bởi vì anh cố tình xử lý điện thoại của em một chút, em mới bấm số điện thoại là anh đã có thể nhận được tín hiệu.”
Lâm Tố Tâm mở to mắt nhìn anh, ngơ ngác hỏi lại: “Cái gì?”
Hạ Minh Tuyên né tránh ánh mắt của cô giải thích: “Chính là lúc em gọi điện thoại, thì thiết bị tự động truyền phát tin sẽ thông báo, anh có thể nghe được.”
Mê Truyện Dịch
Lúc này, Lâm Tố Tâm mới hiểu ra, cô mờ mịt nói: “Em ở bên này lẩm bẩm lầm bầm cái gì anh đều có thể nghe được sao?”
Hạ Minh Tuyên gượng cười nói: “Ừ, chuyện này…”
Lâm Tố Tâm nhìn vẻ mặt anh như vậy thì hiểu ra, tức thì nổi giận.
Ngẫm lại lúc đó, cô vừa mới được cứu thoát trở lại thành phố Thiên Hải, còn chưa hết kinh sợ thì nhận được tin dữ Hạ tam thiếu yêu cầu chia tay, cô gọi điện thoại cho Hạ Minh Tuyên để hỏi cho rõ rất nhiều lần nhưng mà kết quả người đàn ông này không có nhận điện thoại còn trực tiếp tắt máy.
Lúc ấy, có rất nhiều lần cô lớn tiếng khóc, vừa khóc vừa mắng anh, lại còn tự an ủi mình là anh nói linh tinh, cô kiên quyết không đồng ý.
Hiện giờ, nghĩ tới những lần cô vừa mắng vừa khóc vừa an ủi mình như vậy đều bị Hạ Minh Tuyên nghe thấy thì vô cùng xấu hổ. Hơn nữa, càng không thể tin nổi, anh ở trên điện thoại nghe thấy cô khóc như vậy mà vẫn có thể giả câm giả điếc không quan tâm đoái hoài tới cô.
Lâm Tố Tâm tức giận, hai tay đ.ấ.m mấy cái lên n.g.ự.c Hạ Minh Tuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4671-ha-tam-thieu-kiem-tra-moi-ngay.html.]
Hạ Minh Tuyên bị đau, mới đầu còn cố chịu nhưng sau vội xin lỗi: “Bảo bối, xương sườn anh mới liền lại, em không muốn để anh gãy xương một lần nữa chứ?”
Lâm Tố Tâm oán hận nói: “Anh xứng đáng!” nhưng rồi vẫn thu tay lại.
Lâm Tố Tâm khoa tay đánh người đương nhiên sẽ không đau. Nhưng mà, Hạ tam thiếu tinh thông kỹ xảo lừa gạt thỏ con, biết lúc này chỉ có thể giả vờ bị thương mới có thể khiến cô quên đi những chuyện lừa dối mà anh đã làm đó.
Lâm Tố Tâm lại tức giận mà lắc lắc đầu. Hạ Minh Tuyên vội ôm cô dỗ dành: “Được rồi, bảo bối, anh biết anh sai rồi. Lúc đấy anh không có não mà. Sau này sẽ không như vậy nữa. Em có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh, nhưng mà tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy hoặc nghe thấy, cố gắng gọi ở những nơi kín đáo.”
Đây là yêu cầu hợp lý trong điều kiện hiện nay của hai người nên Lâm Tố Tâm gật đầu đồng ý.
Hạ Minh Tuyên lại nói: “Mỗi ngày đúng 9 giờ tối anh sẽ gọi điện thoại cho em, em phải ngoan ngoãn tuân thủ gia quy này.”
Lâm Tố Tâm mới đầu có chút không hiểu, 9 giờ tối gọi điện thoại với tuân thủ gia quy có quan hệ gì, nhưng nghĩ một lát thì suýt nữa nổi giận.
Người đàn ông này quả thật là âm hiểm, đây là kiểm tra a.
Lâm Tố Tâm vì không muốn có người đang theo dõi cô nhìn thấy cô nhận điện thoại, phải tránh vào chỗ kín mà nhận điện thoại, mà Hạ tam thiếu sẽ gọi điện thoại đến lúc 9 giờ tối mỗi ngày, như vậy là ép Lâm Tố Tâm đúng 9 giờ tối phải về tới nhà, bằng không, rất có khả năng không thể nhận điện thoại của anh.
Nhận không được còn chưa tính, nếu Lâm Tố Tâm không nhận điện thoại, Hạ Minh Tuyên liền biết là đến giờ đó cô còn chưa có trở về nhà.
Nhưng mà, sự tức giận của Lâm Tố Tâm không kéo dài được quá 1 phút, bởi vì Hạ Minh Tuyên chuẩn bị đi rồi.
Cô theo sát phía sau anh, hai người dừng ở cửa phòng hôn nhau một lát rồi Hạ Minh Tuyên mới mở cửa ra.