Lâm Tố Tâm nhìn dáng vẻ đau lòng của Hạ Minh Tuyên thì trong lòng cũng cảm thấy có chút ủy khuất.
Phải xa anh một chút liền cảm thấy không cam lòng, chủ yếu là do trong lòng không đủ tự tin, biết bản thân mình sẽ vẫn bị người ta bắt nạt nên mới có thể thấp thỏm bất an.
Tình huống cũng cô cũng không hẳn như vậy, ai bắt nạt cô, cô đều ghi nợ lại rồi tìm cách đòi lại, đến lúc đó đặc biệt sẽ khiến người bắt nạt cô trả lại gấp bội lần. Cô không phải lo lắng. Cái gì mà giả heo ăn thịt hổ, đó chính là một cảm giác không tệ.
Nhưng mà, Hạ tam thiếu lại cảm thấy ủy khuất cho con thỏ con của mình, dáng vẻ vô cùng áy náy, ngay cả đôi mày kiếm vốn nghiêm túc của anh cũng vì áy náy mà nhíu lại.
Lâm Tố Tâm đưa tay vuốt vuốt đôi mày kiếm cười nói: “Được rồi, anh yên tâm đi. Nếu có người bắt nạt em, em sẽ ghi nhớ họ tên của bọn họ, giao lại cho anh, để anh giúp em trừng trị bọn họ.”
Dáng vẻ thoải mái của Lâm Tố Tâm khiến Hạ Minh Tuyên nhẹ nhàng thở ra. Anh thật sự lo lắng, Lâm Tố Tâm sẽ tức giận, nhưng hiện giờ nhìn lại hình như không có…
Anh vuốt tóc Lâm Tố Tâm, thấp giọng nói: “Bảo bối, em thật tốt!”
Lâm Tố Tâm vênh mặt vẻ đắc ý: “Cần thiết a. Có một vị hôn thê tốt như em là may mắn của anh, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4661-lo-lang-cua-nguoi-dan-ong.html.]
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh tuyên không có trả lời, ôn nhu hôn lên khóe môi cô rồi lại hôn thật sâu.
Lâm Tố Tâm ngoan ngoãn để anh hôn rồi mới nói: “Chỉ có việc này thôi sao? Không phải anh bảo có một vài việc muốn nói với em sao?”
Hạ Minh Tuyên trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện thứ hai, anh hy vọng em không cần quá nỗ lực cho các hoạt động một mình bên ngoài, dù có ở trong công ty thì cũng nên ở cùng Phùng Tư Tư hoặc các nhân viên khác, em lần trước một mình đi toilet đã bị bắt cóc, mà lúc đó bên cạnh còn có nhiều vệ sỹ đến vậy. Hiện giờ, người của anh không thể bảo vệ ngay bên cạnh em được, em cần phải cẩn thận hơn.”
Lâm Tố Tâm đồng ý gật đầu: “Được, em sẽ cẩn thận.”
Hạ Minh Tuyên khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói với cô: “Không phải cẩn thận mà là nhất định sẽ cẩn thận hơn. Em không thể để anh yên tâm một chút sao? Nói thật, buổi tối em ở đây một mình cũng khiến anh không yên tâm, anh còn muốn đang bảo Từ Tiêu Ý đưa Phùng Tư Tư tới ở cùng với em.”
Lâm Tố Tâm vội vàng cản anh lại: “Ấy ấy. Anh đừng như vậy. Phùng Tư Tư phải ở cùng với nhóm của cô ấy để tìm cảm giác ăn ý với nhau, anh đừng có quấy rối. Được rồi, em đồng ý với anh, nhất định sẽ cố gắng luôn có người đi cùng khi ra ngoài, chú ý đến bản thân, anh đừng nhọc lòng quá.”
Hạ Minh Tuyên bị cô túm tay áo nôn nóng cầu xin thì hừ lạnh một cái, không muốn nói thêm về vấn đề này nữa.
Nhưng mà, anh chỉ là thỏa hiệp bề ngoài, trong lòng vẫn giữ chủ ý, sẽ nói chuyện với Từ Tiêu Ý về việc này.
Quyết định như vậy, Hạ Minh Tuyên lại tiếp tục nói: “Còn một chuyện nữa. Ta đi rồi, em không bao giờ được cùng người có cùng ngày sinh nhật nào đó chạy đến quán bar uống rượu, còn uống đến say khướt nữa. Buổi tối, nhất định 9 giờ phải về đến nhà nghỉ ngơi, về nhà rồi thì phải khóa cửa thật kỹ. Nếu còn xảy ra một lần chuyện uống say ngã ở trước cửa, cửa phòng còn không đóng, lúc anh trở lại, đảm bảo sẽ khiến em ba ngày ba đêm không xuống nổi giường.”