Hạ Minh Tuyên nhìn vẻ mặt của cô hỏi: “Thế nào?”
Lâm Tố Tâm cười híp mắt, lên tiếng khích lệ hôn phu của mình: “Ăn rất ngon, anh yêu thật có khả năng nha, em đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.”
Vuốt m.ô.n.g ngựa không cần tiền nha.
Nhưng những lời vuốt m.ô.n.g ngựa của cô lại khiến Hạ Minh Tuyên vốn da mặt dày lại có chút đỏ ửng, vội vàng ho vài tiếng che giấy cảm xúc. “Em không cần nịnh nọt như vậy, anh còn chưa nói chuyện xong với em đâu.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm vừa ăn vừa hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hạ Minh Tuyên nhìn cô một lát rồi bảo: “Vẫn nên ăn cơm trước đi.”
Lâm Tố Tâm nhấp nhấp môi. Cô có cảm giác không phải là chuyện tốt nên dứt khoát ăn thật chậm, chậm giống như một con thỏ nhẩn nha ăn rau xanh, nửa ngày còn chưa xong.
Hạ Minh Tuyên cũng không có thúc giục cô nhưng mà chưa bao lâu thì Giang Dịch Thâm đã tới gõ cửa, tỏ vẻ thời gian đã tới, nếu Hạ tam thiếu muốn tham dự yến tiệc buổi tối thì đã đến lúc phải đi rồi.
Hạ Minh Tuyên nhàn nhạt nói: “Không cần vội. Cậu cứ ở bên ngoài chờ đi.”
Bảo Giang Dịch Thâm đi rồi, Hạ Minh Tuyên quay lại nhìn Lâm Tố Tâm thì thấy con thỏ nhà anh đã đặt thìa xuống, dùng một ánh mắt u ám nhìn mình.
Biết rõ là Lâm Tố Tâm cố ý làm nũng, cũng không phải là trách móc, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô nhóc, trong lòng Hạ Minh Tuyên vẫn cảm thấy chua xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4652-than-mat-het-muc-co-the.html.]
Anh đi tới, đưa tay vuốt ve má cô, thấp giọng gọi: “Bảo bối…”
Lâm Tố Tâm ngồi trên ghế vòng tay ôm lấy eo anh.
Hạ Minh Tuyên thở dài, chẳng trách, ai cũng bảo lâm vào chuyện nữ nhi thường tình, anh hùng khí đoản. Trong nhà cô một cô gái nhỏ đáng yêu đến vậy, thật sự khiến anh không muốn đi. Nếu không phải vì tương lai của hai người, anh sẽ bị một cái ôm như vậy của cô níu chân lại, thật sự ở lại đây với cô, cái gì cũng bỏ hết.
Lâm Tố Tâm ngẩng đầu, từ phía dưới nhìn lên mặt anh nói: “Em không có việc gì, sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ anh về. Chỉ cần anh đừng lấy một lô lý do vớ vẩn mà muốn chia tay em là được.”
“Em đó…” Hạ Minh Tuyên bất đắc dĩ thở dài: “Yên tâm, anh không thế nữa.”
Lâm Tố Tâm hừ lạnh nói: “Cho anh cũng không dám.”
Hạ Minh Tuyên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, cong khóe miệng, nghiêm túc nói: “Lúc anh không ở đây, có vài việc muốn nói với em, rất quan trọng.”
Lâm Tố Tâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh thì ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Anh nói đi.”
“Chuyện thứ nhất, bởi vì bên cạnh em hiện giờ vẫn có rất nhiều người theo dõi, cũng có rất nhiều người theo dõi anh, cho nên, giữa hai chúng ta, trước mặt người ngoài vẫn cần duy trì trạng thái chia tay, nói cách khác, em tuyệt đối không thể nói cho người khác biết chuyện chúng ta đã làm lành lại. Như vậy… em sẽ phải chịu ủy khuất.” Hạ Minh Tuyên có chút do dự khi nói câu cuối cùng.
Lâm Tố Tâm cũng đã sớm đoán được điều này nên cũng không quá kinh ngạc.
Hạ Minh Tuyên nói là cô chịu ủy khuất, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, đơn giản là sẽ có người cảm thấy thất bại lớn nhất của cô là đu theo Hạ tam thiếu, bị anh ta vứt bỏ, sẽ châm chọc mỉa mai cô, đặc biệt là chuyện cô bị cho nghỉ học ở trường học trước kia lại liên quỵ đến thầy giáo, nói không chừng còn cố ý chơi xấu cô.