Hạ Minh Tuyên dí sát mặt vào bên môi cô nhướng mày nói: “Em còn dám ghét bỏ người đàn ông của mình, hử? Lại muốn chịu gia pháp sao? Ngoan một chút, để anh ôm một chút, bên đùi anh còn có bị thương, em ngồi ở đây đi.”
Lâm Tố Tâm cảm thấy như vậy không tốt lắm nhưng mà Hạ Minh Tuyên kiên trì yêu cầu, sức lực của cô không so được với anh nên đành phải chấp nhận, lấy lùi cầu tiến. Tránh để ảnh hưởng đến cái chân bị thương của Hạ Minh Tuyên, cô cẩn thận nghiêng người ngồi xuống.
Vì không muốn nhân viên phục vụ phá hỏng bầu không khí của mình, Hạ Minh Tuyên tự mình mở chai rượu vang, rót vào ly của mình và Lâm Tố Tâm.
Mê Truyện Dịch
Tiếng ly rượu chạm vào nhau trong không trung, phát ra tiếng vang lảnh lót.
Hạ Minh Tuyên ôn nhu cười nói: “Kính em, cô vợ nhỏ của anh. Sau này, anh chính là người của em, em phải đối xử với anh tốt một chút, không thể ngược đãi anh.”
Lâm Tố Tâm nghe xong phì cười, chưa kịp cười xong thì nghe được Hạ Minh Tuyên nói tiếp: “… đặc biệt là lúc ở trên giường.”
Nụ cười trên mặt cô lập tức biến thành tức giận, trừng mắt nhìn anh một cái nói: “Không biết xấu hổ.” Sau đó, tự mình cầm lấy ly rượu, uống một ngụm lớn.
Rượu này lúc uống thì cảm giác chua chua ngọt ngọt trong miệng, rất ngon, nhưng tác dụng lại tới chậm. Hạ Minh Tuyên cố ý không nói gì, nhìn Lâm Tố Tâm uống ừng ực giống như nước trái cây thì cong khóe miệng cười.
Rượu vang đỏ đem hầm tiểu bạch thỏ, chắc chắn sẽ đem lại một món ăn không tồi a…
Hương vị của bữa tối không tồi, không khí của bữa ăn cũng vô cùng tuyệt, hơn nữa lại còn nhận được nhẫn đính hôn, Lâm Tố Tâm vô cùng hài lòng. Chỉ là, lúc ăn xong, chuẩn bị đi thì cô bắt đầu cảm thấy mày hoa mắt choáng, đầu óc lơ mơ, người giống như đang trên mây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4622-lon-nhu-vay-roi-ma-con-khoc-nhe.html.]
“Em đây là bị làm sao vậy?” Lâm Tố Tâm túm lấy áo sơ mi của Hạ Minh Tuyên hỏi.
Người đàn ông cúi đầu hôn cô nói: “Đại khái là em bị mệt, chúng ta về nhà nghỉ ngơi nào.”
“A, đúng, đi thôi.”
Con thỏ ngây ngốc gật gật đầu, bị sói xám áp tải trở về nhà, sau đó bị ăn cả đêm.
Sáng hôm sau, Lâm Tố Tâm tỉnh dậy thì cảm nhận sâu sắc mình bị lừa.
Trước kia khi hai người còn chưa phát sinh quan hệ, Hạ Minh Tuyên sẽ thường xuyên chạy tới phòng cô, bò lên giường cô, vừa ôm vừa hôn vừa sờ sờ mó mó, bản thân thì lại lừa gạt cô rằng: “Bởi vì anh không thể thật sự thân mật em, mới phải khó chịu như vậy, nếu thật sự có được em, thì sẽ không quấy rầy em mỗi ngày nữa.”
Lâm Tố Tâm ngốc nghếch lại cảm thấy anh thực đáng thương, vẫn luôn dung túng anh.
Hiện giờ, cô mới phát hiện ra rằng, người đàn ông này quả thật là một con sói đuôi dài không biết xấu hổ. Trước kia, cô đã bị anh lừa.
Lúc Lâm Tố Tâm tỉnh lại, trong phòng ngủ chỉ còn có một mình cô.
Vị trí nằm của Hạ Minh Tuyên đã lạnh, giống như anh phải rời giường từ rất sớm.
Chẳng lẽ, anh có việc phải vội vàng đi sao? Vì sao không nói với cô đã vội đi?