Lâm Tố Tâm vẫn không nói gì.
Nhưng lúc này, không phải vì để Hạ Minh Tuyên phải cầu xin cô nhiều hơn nữa, mà hai mắt cô đã ầng ậng nước, rất sợ là mở miệng nói sẽ òa khóc.
Cô càng cố gắng nén nước mắt xuống thì nước mắt lại càng tràn ra, lăn theo khóe mắt xuống dưới mặt.
Hạ Minh Tuyên hoảng sợ, rất muốn đứng lên ôm lấy cô, nhưng ngẫm lại cô còn chưa có đồng ý, anh chỉ đành nhẫn nhịn hỏi: “Bảo bối, sao lại khóc rồi? Ngoan, em có đồng ý không?”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm hai mắt đỏ hồng, gật gật đầu.
Hạ Minh Tuyên thấy cô không nói lời nào thì dứt khoát kéo tay cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, trực tiếp đeo nhẫn lên tay cô, sau đó đứng lên, ôm cô vào trong lòng.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Anh còn tưởng rằng em sẽ rất vui vẻ đồng ý gả cho anh chứ, kết quả thế nào, khóc thành thế này. Lớn như vậy rồi còn khóc nhè?!”
Hạ Minh Tuyên véo nhẹ vào má cô, cười nhạo: “Thật mất mặt a!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4621-lon-nhu-vay-roi-ma-con-khoc-nhe.html.]
Lâm Tố Tâm bị anh trêu như vậy thì xúc động trong lòng vơi đi phân nửa, có chút tức giận mà đ.ấ.m tay vào n.g.ự.c anh nói: “Hứ, anh còn dám cười em? Em còn chưa đồng ý đâu, anh đứng lên làm gì?”
Hạ Minh Tuyên cười khổ. “Em nhìn em này, đúng là một người phụ nữ không có lương tâm nha, không biết đau lòng vì chồng nha. Biết rõ chân anh bị thương, còn bắt anh quỳ lâu như vậy…”
Lâm Tố Tâm lúc này mới nhớ ra trên đùi Hạ Minh Tuyên còn bị thương thì hoảng sợ, cũng không dám điên cuồng cọ nước mắt nước mũi lên mặt anh nữa mà vội ôm lấy hông Hạ Minh Tuyển hỏi: “A, đúng a, anh… anh không sao chứ? Chân có đau không? Rõ ràng biết trên đùi còn có vết thương mà vẫn quỳ xuống, quá xằng bậy đi. Nào, anh dựa vào em, em đỡ anh đi qua bên kia ngồi.
Hạ Minh Tuyên bố trí nơi này để cầu hôn cũng đương nhiên sẽ bố trí bữa tối dưới ánh nến, bàn ăn được đặt ở vị trí tốt nhất, có thể ngắm được toàn bộ bầu trời đêm cùng thành phố Thiên Hải.
Lâm Tố Tâm đỡ anh chậm rãi đi tới bên bàn ăn. Hạ Minh Tuyên dù không có bị thương thì lúc này cũng cố ý có thương tích, cố ý dựa vào người Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm cố hết sức đỡ lấy người đàn ông cao hơn cô đến 20cm, cường tráng hơn so với cô nhiều đi tới bên bàn ăn.
Thật vất vả mới tới được, cô lại giúp Hạ Minh Tuyên kéo ghế xong rồi mới thở phào nhẹ nhõm, còn không kịp quẹt mồ hôi trên đầu đã bị Hạ Minh Tuyên ôm lấy eo, kéo cô lại, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Lâm Tố Tâm đột nhiên bị kéo lại không bị đề phòng, trực tiếp ngồi xuống đùi Hạ Minh Tuyên.
Cô giật nảy mình, định đứng lên thì bị Hạ Minh Tuyên ôm lấy không buông. Cô đẩy đẩy vào người anh nói: “Minh Tuyên, chân của anh… để em đứng lên đi. Hai ngày nay, cái chân này vật lộn như vậy, anh còn không sợ bị nặng hơn sao? Em cũng không muốn gả cho một người què nha!”