Lâm Tố Tâm nói: “Em biết, bởi vì anh bị thương mới không dám tới gặp em. Anh nói chia tay là vì cảm thấy, chuyện em bị bắt cóc là do anh liên lụy. Nhưng mà em không có ngại, em muốn ở bên cạnh anh, em sẽ ngoan ngoãn, không khiến cho anh lo lắng nữa. Anh đừng như vậy nữa, chúng ta làm lành được không?”
Hạ Minh Tuyên cau mày, chậm rãi hít vào một hơi ổn định tâm tình. Hôm nay, con thỏ con nhà anh thật đúng là đủ tàn nhẫn độc ác, hiện tại thiếu chút nữa đánh anh hộc máu. Đây là nhân cơ hội trả thù phải không?!
Dù có như thế, Hạ Minh Tuyên vẫn kiên trì nói lại như cũ: “Là em suy nghĩ nhiều rồi, không liên quan tới chuyện em bị bắt cóc, tôi bị thương cũng không phải là do em, là bởi vì tôi muốn một lần có thể diệt gọn đối thủ nên cố tình như vậy. Thật sự tôi đã ở cùng với em một thời gian dài, không còn thấy thú vị nữa.”
Lâm Tố Tâm thật sự nổi giân. Cái người đàn ông này thật khó thu phục, khuyên can như vậy mà anh vẫn mềm không ăn cứng càng không ăn. Cho dù cô nghĩ cách khiến anh đau lòng, dụ dỗ anh thì người đàn ông này vẫn kiên gan bền chí, kiên định tỉnh táo vào những lúc mấu chốt.
Mê Truyện Dịch
Cứ như vậy thì không được. Nhưng phải làm thế nào mới tốt đây?
Hạ Minh Tuyên lại nói: “Em vẫn nên mở còng tay, thả tôi ra đi. Em cũng biết, tôi ra ngoài sẽ mang theo vệ sỹ, em còng tôi ở đây cũng chẳng thú vị gì, sớm muộn cũng sẽ có người tới đây tìm tôi. Hơn nữa, Phó Tử Khâm ở ngay dưới lầu, dù em có không mặc quần áo thì cô ấy cũng dám đi vào.”
Lâm Tố Tâm cắn răng nghĩ thầm, người đàn ông này không chịu hiểu lẽ phải thì đừng trách cô ra chiêu tiếp theo tàn nhẫn.
Lâm Tố Tâm đặt tay lên bả vai Hạ Minh Tuyên nói: “Được rồi, chia tay cũng được. Nhưng mà bây giờ chia tay, không phải em sẽ thiệt thòi quá hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4552-lam-sai-cho-nao-roi.html.]
Hạ Minh Tuyên ngẩn ra, không ngờ cô lại nói như vậy, sau đó thoải mái nói: “Em muốn cái gì đều có thể nói cho anh biết, chỉ cần ở trong pham vị năng lực của anh, anh đều có thể cho em.”
Lâm Tố Tâm chớp chớp mắt nói: “Trong phạm vi năng lực của anh đều có thể cho em? Anh xác định như vậy sao? Năng lực của anh tốt như vậy, không phải em muốn cái gì sẽ được cái đó sao?”
Hạ Minh Tuyên gật đầu nói: “Anh xác định như vậy, em nói đi.”
Chỉ cần có thể khiến cô bình an hạnh phúc, dù có muốn tính mạng anh cũng không phải là việc lớn, huống chi chỉ là một phần tài sản ngoài thân của anh.
Lâm Tố Tâm ngồi trên eo anh hơi ngọ nguậy một chút sau đó cúi người dán lên người Hạ Minh Tuyên, ái muội l.i.ế.m lên môi Hạ Minh Tuyên một cái: “Em muốn… anh.”
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên thay đổi, nghiêng đầu tránh nụ hôn của cô: “Em nói đùa cái gì vậy?”
Lâm Tố Tâm ôm cổ anh không buông tay nói: "Ai đùa với anh? Người ta ở cùng anh một thời gian dài như vậy, mỗi ngày đều nhìn được khuôn mặt đẹp trai như vậy, nhưng mà còn chưa có ngủ được với anh, anh nói có phải em thiệt quá không? Dù sao em mặc kệ, em hôm nay nhất định phải có được anh, nếu không em nhất định không đồng ý chia tay. Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng trách em không khách khí.”
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên thay đổi liên tục, hết trắng lại xanh. Anh cảm thấy hình như làm sai chỗ nào rồi.