Khu ký túc xá của giải trí Quang Hi chỉ có 4 tầng, cho nên không có lắp thang máy, chỉ có thể đi cầu thang bộ. Đối với một người say rượu không thể tự đi được như Lâm Tố Tâm, thì đúng là Phùng Tư Tư không thể vác nổi.
Lúc này, Phùng Tư Tư cảm thấy có chút may mắn. May mà Ân Chính Lăng đi cùng, nếu không đúng là cô không có khả năng đưa Lâm Tố Tâm về phòng.
Phòng của Lâm Tố Tâm ở tầng 4, mới đi được vài bước vào cầu thang, trong ánh mắt của Ân Chính Lăng hiện lên tia thâm trầm, đột nhiên khẽ đưa chân ra, ngáng dưới chân Phùng Tư Tư.
Mê Truyện Dịch
Phùng Tư Tư đột nhiên vấp phải, mất thăng bằng ngã bổ nhào về phía trước, thiếu chút nữa kéo Lâm Tố Tâm ngã xuống theo.
Cũng may, Ân Chính Lăng kịp thời đỡ lấy Lâm Tố Tâm, nhưng Phùng Tư Tư thì không may mắn như vậy, bị trật chân.
Cô đau tới mức ngồi xuống ôm chân. Cô không hề nghi ngờ Ân Chính Lăng ngáng chân mình mà nghĩ vừa rồi là Lâm Tố Tâm bước chệch về phía cô nên cô mới đứng không vững nên sơ sẩy ngã xuống.
Ân Chính Lăng nhìn Phùng Tư Tư vì đau mà nước mắt lưng tròng, đột nhiên cảm thấy mình hơi ác.
Phùng Tư Tư cố gắng đứng lên mà không đứng dậy nổi.
Ân Chính Lăng vội nói: “Tôi đưa chị dâu nhỏ vào phòng, cô cứ ngồi yên đó đừng lộn xộn, cũng để ý đừng để vết thương nghiêm trọng hơn, chờ tôi đưa chị dâu nhỏ về phòng rồi sẽ đưa cô xuống lầu.”
Phùng Tư Tư không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, kế hoạch ở lại chăm sóc Lâm Tố Tâm cũng phá sản theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4511-vo-cua-ban-khong-the-treu.html.]
Lâm Tố Tâm vốn đang cân nhắc, chờ sau khi vào phòng rồi thì làm cách nào để đuổi Phùng Tư Tư đi, cũng không ngờ Ân Chính Lăng xuống tay nhanh như vậy, còn khiến Phùng Tư Tư bị thương nên trong lòng có chút bất an, muốn quay đầu lại xem tình trạng của bạn như thế nào.
Nhưng Ân Chính Lăng nhanh tay xốc cô lên, đưa cô đi tiếp, đồng thời nhỏ giọng nói: “Anh Tuyên đã tới Tô Hải Thị rồi.”
Động tác của Lâm Tố Tâm dừng lại, trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Hạ Minh Tuyên một tiếng trước mới đáp xuống thành phố Thiên Hải, đã lập tức lái xe tới đây thì mới có thể đã tới Tô Hải Thị này. Anh ta nghe nói cô uống say, mới vội vã tới sao?...
Ân Chính Lăng đưa cô tới cửa, Lâm Tố Tâm cũng đã nghĩ xong, liền thò tay vào túi móc chìa khóa ra mở cửa, nhưng thế nào cũng không thể nhét được chìa khóa vào lỗ khóa.
Ân Chính Lăng nhíu mày nói: “Cô đã khỏe chưa? Phùng Tư Tư còn ngồi ở cầu thang, tôi phải đi xem cô ấy thế nào!”
Lâm Tố Tâm nói: “Không có việc gì. Anh đi đi, tôi đã về tới nhà rồi…”
Ân Chính Lăng có chút do dự, sau đó nói: “Vậy cô nhớ khóa cửa lại, tôi đi trước. Tỉnh rượu thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lâm Tố Tâm hàm hồ ừ một tiếng. Ân Chính Lăng ngập ngừng một chút rồi bước đi.
Cô lúc này mới cầm chìa khóa cắm vào cửa, mở cửa ra. Chưa kịp đi vào trong phòng, cửa còn chưa kịp đóng thì lại choáng váng mà lảo đảo dựa vào tường, chậm rãi trượt theo tường ngồi xuống dưới đất.