Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trêu Chọc Tổng Tài: Chỉ Yêu Cô Vợ Thiên Hậu! - Chương 447:2 Nghe nói chị dâu “hồng hạnh xuất tường” rồi.

Cập nhật lúc: 2025-07-01 08:27:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì sao từ Ân Chính Lăng đến Thượng Thanh Hoa, ai cũng nói Hạ Minh Tuyên vừa quan tâm vừa bảo vệ cô, nhưng mà cô không cảm nhận được dù chỉ một chút? Người đàn ông đó giống như mất tích, bất kể cô làm chuyện gì, anh cũng không có chút phản ứng nào, ngay cả cô hẹn hò với người khác cũng không ghen nữa!

Lẽ nào anh đã phát hiện ra, cô và Thượng Thanh Hoa chỉ đang diễn kịch thôi sao?

Nếu thế thì, bọn họ giả vờ chưa đủ giống à?

Nhưng mà ngẫm lại thấy cũng đúng, cái đôi tình nhân nào như họ đâu, đi chơi mà không nắm tay nhau, rõ ràng là có vấn đề! Lẽ nào phải thật sự tiến thêm một bước sao?

Lâm Tố Tâm đang do dự, kết quả vào một đêm trời tối trăng mờ, cô nhận được điện thoại của cậu sáu Ân.

“Mẹ kiếp, chị dâu nhỏ, em quả thật khâm phục chị, em nghe nói, chị thế mà lại can đảm “hồng hạnh xuất tường” à?”. Ân Chính Lăng kêu la om sòm một cách phô trương.

Lâm Tố Tâm cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: “Anh nghe nói từ đâu?”

Ân Chính Lăng nói: “Em còn có thể nghe nói từ đâu? Ngày hôm qua anh Tuyên đích thân gọi điện nói cho em biết đấy, còn bảo em nhanh chóng xử lý con ruồi không có mắt dám cả gan qua lại với người con gái của anh ấy nữa”.

Lâm Tố Tâm chớp mắt mấy cái, nghe Hạ Minh Tuyên vô lý như vậy, cô không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy hơi vui mừng, hỏi: “Phải không? Anh ấy thật sự nói như vậy sao? Anh không lừa em chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4472-nghe-noi-chi-dau-hong-hanh-xuat-tuong-roi.html.]

Ân Chính Lăng cảm thán: “Em lừa chị làm gì? Chị dâu nhỏ, chị thật sự làm thế sao? Lúc đó em nói chị tìm một người bạn trai mới chỉ là nói chơi thôi, không ngờ chị dám làm thật đấy!”

Lâm Tố Tâm ngạc nhiên nói: “Em có gì mà không dám? Hạ Minh Tuyên còn dám nói chia tay, em chỉ ăn một bữa cơm với người đàn ông khác thì có tính là gì?”

Ân Chín Lăng không nhịn cười nổi: “Em còn tưởng chị chỉ là con thỏ trắng nhỏ vô hại thôi chứ, thì ra lúc tức giận cũng biết cắn người?”

Lâm Tố Tâm hừ một tiếng, nói: “Cắn người thì có ích lợi gì? Minh Tuyên vẫn không phản ứng chút nào! Không phải anh nói anh ấy sẽ nổi m.á.u ghen rồi trở về thăm em sao? Bây giờ thì thế nào? Ngay cả điện thoại cũng chưa từng nhận cuộc nào, những gì anh nói đều không hữu dụng một tí nào cả! Anh còn không thấy ngại mà nói khoác mình là chuyên gia tình cảm à, em thấy là cục gạch* thì có!!!”

(*) Nguyên văn là 砖家, đồng âm với 专家 (chuyên gia)

Ân Chính Lăng vội vàng kêu oan: “Anh Tuyên không phản ứng chỗ nào? Anh ấy phản ứng quá kịch liệt luôn ấy chứ? Em nghe nói anh ấy suýt nữa thì đập nát cái phòng bệnh, còn định bay về bắt gian ngay lập tức đấy, nhưng mà chân anh ấy không khỏe, bị một đám y tá vệ sĩ đè lại, anh ấy không thể làm gì được. Hơn nữa sau đó anh ấy đã gọi điện thoại ngay lập tức, mắng em một trận cho hả giận, nói em không chú trọng chị, ra lệnh cưỡng chế em lập tức xử lý hết những người theo đuổi chị đi”.

Giọng điệu của Lâm Tố Tâm ngập tràn ngờ vực và khó tin: “Phải không? Sao em lại không hề cảm nhận được một xíu nào? Dù sao em mà không nghe tận tai thì chính là giả, anh biết lừa người như thế, em thấy anh chắc chắn đang bịa ra để lừa em! Nói như thật vậy!”

Mê Truyện Dịch

“Lừa chị thì em có tiền sao?”. Ân Chính Lăng cảm thấy nhân phẩm của mình bị nghi ngờ, nói tiếp: “Em nói thật cho chị biết, anh Tuyên thật sự rất tức giận, em nghe anh ấy nói thôi mà thấy anh ấy tức giận như muốn g.i.ế.c người ấy. Em khuyên chị nên dừng lại đi, đừng tiếp tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh ấy nữa. Đương nhiên, anh ấy không thể làm gì chị cả, nhưng mà, cái Thiên vương gì đó diễn kịch với chị là bạn của chị à?! Chị hãy suy nghĩ cho anh ta đi, vẫn nên quên vụ này đi, nếu không…anh ta thật sự bị anh Tuyền đày đọa đến tàn phế hoặc là c.h.ế.t luôn thì chị có lỗi với người ta lắm đấy”.

Lâm Tố Tâm khẽ nhíu mày, cô không quá tin lời Ân Chính Lăng nói, đều nói Hạ Minh Tuyên rất quan tâm cô, Hạ Minh Tuyên rất ghen, rất tức giận, nhưng mà, bản thân cô không hề cảm nhận được chút nào?

Suốt ngày đều nghe người ta nói, Hạ Minh Tuyên thế này thế kia vì cô, ban đầu cô còn cảm thấy rất uất ức, nhưng về lâu về dài, cô thật sự không hề có cảm giác chân thực gì cả, mẹ kiếp, bọn họ sẽ không liên kết lại với nhau để lừa mình chứ?

Loading...