Lâm Tố Tâm yên tĩnh nghe anh ta nói xong mới nói: “Anh sáu Ân, thật ra anh không cần giải thích gì cho anh ấy cả. Em hoàn toàn hiểu, anh ấy chỉ không muốn gặp em thôi chứ không thật sự muốn chia tay, chẳng qua cảm thấy bị thương rất mất mặt? Hay là có nguyên nhân nào khác?”
Ân Chính Lăng ngẩn ra.
Lúc đầu anh ta rất lo lắng Lâm Tố Tâm sẽ cảm thấy Hạ Minh Tuyên đã thay lòng, đau lòng quá mức, nhưng bây giờ căn bản không giống thế, cô gái nhỏ này dường như đã nhìn thấu thằng bạn nối khố xấu bụng kia của anh ta rồi.
Nếu cô đã nói đến mức này rồi, Ân Chính Lăng cảm thấy mình tiếp tục giấu diếm cho Hạ Minh Tuyên cũng vô nghĩa, dù sao cũng không phải anh ta tự tiết lộ bí mật, mà là tự Lâm Tố Tâm đoán ra được nha, Hạ Minh Tuyên có làm gì đi nữa thì cũng không thể trách tội anh ta được.
Nghĩ đến đây, Ân Chính Lăng quyết định “bán” luôn Hạ Minh Tuyên.
Anh ta thẳng thắn nói: “Chị dâu nhỏ, xem ra chị hiểu anh Tuyên không phải bình thường. Không sai, đúng là xuất phát từ một số nguyên nhân nên anh ấy muốn tạm thời chia tay chị, nhưng mà cũng không phải vì anh ấy bị thương đâu”.
Lâm Tố Tâm bất ngờ nói: “Thế thì vì nguyên nhân gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4431-se-doi-nghich-voi-anh.html.]
Mê Truyện Dịch
Ân Chính Lăng nói: “Thật ra, chủ yếu là vì chuyện chị bị bắt cóc lần này đã dọa an ấy. Anh Tuyên cảm thấy, anh ấy ở bên chị thì sẽ khiến chị trở thành bia ngắm của kẻ thù của anh ấy, nhưng anh ấy lại không thể nào bảo vệ cho chị thật tốt, anh ấy rất sợ chị tức giận, lại lo lắng mấy người cậu hai Kỳ sẽ tiếp tục nhắm vào chị không tha, cho nên mới lựa chọn giữ khoảng cách với chị…”
Ân Chính Lăng càng nói, Lâm Tố Tâm càng kinh ngạc.
Cô chưa từng nghĩ đến sẽ là nguyên nhân này, nhưng cậu sáu Ân vừa nói xong thì cô biết ngay, đây đúng là việc mà Hạ Minh Tuyên sẽ làm, ham muốn bảo vệ của người đàn ông đó mạnh như vậy, biết cô bị người ta bắt cóc, còn nhìn thấy những hình ảnh cô bị Kỳ Vân Triệt ức hiếp, có lẽ anh thật sự cảm thấy có lỗi với cô, cho nên…cho nên anh mới trốn chạy?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lâm Tố Tâm cũng không thở phào mà lại cảm thấy tức giận, cả giận nói: “Sao anh ấy có thể như vậy chứ? Anh ấy đã hỏi qua ý kiến của em chưa? Em có nói là em cảm thấy không an toàn khi ở bên anh ấy, muốn chia tay à? Đều do tự anh ấy suy nghĩ đâu đâu ấy chứ, anh ấy dựa vào đâu mà đơn phương quyết định chia tay với em?”
Ân Chính Lăng thở dài nói: “Thật ra, em cũng biết anh Tuyên làm như vậy là không cần thiết. Nhưng mà, chị cũng biết tính cách của anh ấy đấy, anh ấy đã nhận định chuyện gì là em không thể nào làm anh ấy thay đổi quyết định đâu. Em khuyên anh ấy mấy ngày rồi, anh ấy chỉ dặn em chăm sóc chị cho tốt, rồi đuổi em đi mất”.
Lâm Tố Tâm nói: “Không sao, anh sáu Lục, chuyện này không liên quan đến anh! Đều là vấn đề của Minh Tuyên, cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, nếu không…em còn không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đâu”.
Ân Chính Lăng cẩn trọng nhìn vẻ mặt của Lâm Tố Tâm, nhận thấy mặc dù cô không tức giận nữa, vẻ mặt cũng tỉnh táo hơn nhiều, nhưng chính cái thái độ quá bình tĩnh này lại khiến đáy lòng Ân Chính Lăng chùng xuống, luôn cảm thấy anh Tuyên nhà anh ta gặp vận xui rồi.
Anh ta suy nghĩ một chút, cảm thấy cần phải giúp anh Tuyên làm sáng tỏ một phen, vì vậy nói: “Chị dâu nhỏ, em biết chị rất tức giận, nhưng mà anh Tuyên chắc chắn là người không muốn làm tổn thương chị nhất trên cái thế giới này. Anh ấy làm như vây thật ra vẫn có lý, lần trước lúc chị bị bắt cóc, thật ra anh Tuyên đã bố trí rất nhiều tay chân bên cạnh chị, kết quả vẫn bị người ta lợi dụng lỗ hổng. Bây giờ vì chuyện bắt cóc mà nhà họ Hạ và nhà họ Kỳ đã hoàn toàn náo loạn, nhà họ Kỳ xuất thân từ xã hội đen, anh Tuyên rất lo họ sẽ giận chó đánh mèo lên người chị, thế nên lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn được, anh ấy chỉ có thể hối hận cả đời”.