Từ Tiêu Ý nhếch môi một cái, nói: “Cảm ơn! Hoan nghênh cô đến giải trí Quang Hi”.
Lâm Tố Tâm nhìn thấy nụ cười mỉm hiếm có trên mặt anh ta thì hơi sửng sốt một chút. Cô đột nhiên nhận thấy, Từ Tiêu Ý có chỗ nào đó không quá giống trước đây, hình như…trạng thái tinh thần đều có thay đổi, trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Trước đây lúc ở giải trí Băng Toản, anh ta luôn luôn cau mày, khuôn mặt u ám, y như một cây cung đang căng dây vậy, không dám thả lỏng chúng nào, nhưng mà bây giờ, bất kể là về cách ăn mặc hay là động tác hay là biểu cảm thì đều trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trông cũng trẻ ra vài tuổi.
Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đó cũng toát lên cái phong thái đẹp đẽ có một không hai lúc còn trẻ, nhìn những cô gái trẻ tuổi đi ngang qua hành lang còn quay đầu nhìn trộm anh ta là biết, bây giờ anh ta rất nổi tiếng trong công ty.
Từ Tiêu Ý thấy cô đứng ở cửa nhìn xung quanh thì hỏi: “Cô tới đây…là muốn tìm Phùng Tư Tư?”
Lâm Tố Tâm gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi tới tìm cô ấy đi ăn cơm, nhưng mà có vẻ cô ấy vẫn còn đang huấn luyện, có phải quấy rầy đến công việc của các anh không?”
Mê Truyện Dịch
Từ Tiêu Ý lơ đãng nói: “Họ đang hòa âm phối khí cho MV, gần đây rất nỗ lực, quên ăn là chuyện bình thường. Cô có muốn đi vào xem nhóm họ huấn luyện một tí không?”
Lâm Tố Tâm ngẩn ra, nói: “Hả? Tôi có thể vào xem sao?”
Thật ra cô rất tò mò về tình hình huấn luyện, nhưng mà, quá trình luyện tập của người mới sắp ra mắt đều phải giữ bí mật, sẽ không cho người ngoài quan sát, cô cũng chỉ đành đứng ở cửa.
Từ Tiêu Ý nói: “Vì là cô nên không sao hết. Vốn dĩ tôi còn muốn để cô viết ca khúc ra mắt cho họ, đáng tiếc lúc đó không tìm được cô, Phùng Tư Tư nói cô ra nước ngoài du lịch”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4391-khong-biet-la-ai.html.]
Lâm Tố Tâm cười khan nói: “À đúng, tôi đi Tây Ban Nha chơi”.
Đúng là cô có ở Tây Ban Nhà mấy ngày thật, đáng tiếc là bị bắt cóc…
Từ Tiêu Ý mở cửa phòng luyện tập ra, ra hiệu cho Lâm Tố Tâm đi vào, hai người nhón chân lặng lẽ không một tiếng động đi vòng qua phòng giám sát, nhìn ra ngoài qua lớp kính thủy tinh cách âm.
Mấy cô gái hát rất chăm chú. Họ cũng nhận thấy vừa rồi có người bước vào, nhưng bây giờ họ là đối tượng được công ty giám sát nghiêm ngặt, mỗi ngày đều có rất nhiều quản lý cấp cao đến xem tình hình luyện tập của họ nên tập mãi cũng thành quen rồi.
Hai người đeo tai nghe lên, nghe một lúc.
Lâm Tố Tâm phát hiện trong mấy tháng gần đây, trình độ ca hát của Phùng Tư Tư lại được nâng cao hơn rồi, hơn nữa càng trở nên thành thục hơn, không chỉ có thể đảm bảo sự phát huy của mình mà còn có thể phối hợp êm tai với tất cả thành viên trong nhóm, điều chỉnh tiếng hát của mình để đạt đến hiệu quả tối ưu.
Hơn nữa, máy thu âm của giải trí Quang Hi cũng tân tiến vô cùng, bây giờ cô đang nghe âm thanh gốc chưa qua chỉnh sửa mà đã có hiệu quả tốt hơn rất nhiều do với thành phẩm CD của các công ty nhỏ rồi.
Khi Lâm Tố Tâm tháo tai nghe xuống, cô phát hiện Từ Tiêu Ý ở bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm.
Thấy cô nhìn sang, Từ Tiêu Ý nói: “Cô cảm thấy thế nào?”
Lâm Tố Tâm chớp mắt mấy cái, không hiểu ra sao: “Cái gì mà thế nào?”. Sau đó chợt nói: “À, anh nói bài hát mới của họ sao? Bài hát này chắc là anh tự viết à? Tôi cảm thấy vô cùng có phong cách cá nhân! Nhưng mà, có lẽ anh là, ặc, người đàn ông ba mươi tuổi, nhưng mà họ là nữ sinh chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, tôi cảm thấy có một chút không hài hòa lắm…”