Trước đây lúc Lâm Tố Tâm chia tay với Mộ Hàn Khanh cũng chưa từng thấy đau lòng đến mức đó.
Cho nên, Hạ Minh Tuyên cho rằng chỉ cần khiến Lâm Tố Tâm cảm thấy anh là đồ cặn bã thì cô hẳn là sẽ khó chịu mấy ngày rồi sẽ không sao.
Nhưng mà bây giờ…
Biết cô quan tâm mình như thế, vốn dĩ là điều khiến anh vui mừng nhất, nhưng bây giờ lại trở thành nguyên nhân khiến anh rầu rĩ và bất đắc dĩ.
Hạ Minh Tuyên xoa huyệt thái dương đau nhói, anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một người con gái có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng và phán đoán của anh đến vậy, càng chưa từng nghĩ đến lúc đụng phải chuyện có liên quan đến cô, ngay cả sự tỉnh táo và lí trí mà anh vẫn luôn lấy làm tự hào đều sẽ bỏ anh mà đi trong nháy mắt.
Anh thật sự không muốn khiến cô không vui một chút nào, nhưng lại vẫn là tên đầu sỏ làm cô đau khổ. Nếu có thể, anh thà gánh chịu tất cả đau khổ thay cô, khiến cô chỉ cần nhớ rõ khoảng thời gian hạnh phúc bên anh là được rồi.
Bây giờ bất kể làm chuyện gì, chỉ cần có thể khiến cô vui vẻ một chút, anh cũng không do dự mà làm.
Nghĩ đến đây, trong đầu Hạ Minh Tuyên chợt xuất hiện một suy nghĩ, bỗng nhiên mở to mắt.
Anh đưa tay lấy điện thoại đặt bên gối, tìm trong danh bạ một lúc lâu mới tìm được một số xa lạ, gọi đi.
Chuông điện thoại reo lên rất lâu mới được nhận.
“Alo?”. Bên kia vang lên một giọng nói trầm ổn của người đàn ông trưởng thành.
Hạ Minh Tuyên mím môi một cái, nhất thời không lên tiếng, tuy rằng bất đắc dĩ lắm mới gọi điện thoại cho người đàn ông này, nhưng anh thật sự mâu thuẫn vô cùng, không muốn chấp nhận sự thật là mình phải đi cầu cạnh anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4371-nhung-nguoi-khac-toi-khong-tin-duoc.html.]
Người đàn ông đợi vài giây, hơi mất kiên nhẫn nói: “Ai đó? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”.
Hạ Minh Tuyên không mở miệng không được, lạnh lùng nói: “Từ Tiêu Ý, tôi là Hạ Minh Tuyên”.
Từ Tiêu Ý kinh ngạc nhướn mày, nói: “Cậu ba Hạ? Tôi tưởng sau khi thâu tóm Băng Toản thành công, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi chứ, Lâm Tố Tâm cậu cũng đón về nhà rồi, cậu còn gì muốn chỉ giáo sao?”
Nếu là bình thường, cái tên Lâm Tố Tâm mà được thốt lên từ trong miệng Từ Tiêu Ý là cũng đủ cho Hạ Minh Tuyên uống một thùng dấm chua cỡ lớn rồi, nhưng mà bây giờ, anh lại không thể không nhịn xuống cơn tức này.
Anh điều chỉnh cảm xúc rồi bình tĩnh nói: “Giám đốc Từ, không đúng, bây giờ là tổng giám đốc Từ rồi, tôi có chuyện muốn nói với anh, không biết bây giờ anh có rảnh không?”
Từ Tiêu Ý không chỉ kinh ngạc, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghe Hạ Minh Tuyên nói với giọng khách sáo như vậy, tuy trong lời nói của cậu ta vẫn loáng thoáng có ý giễu cợt, nhưng đối với Hạ Minh Tuyên mà nói thì như thế cũng đã thật sự không dễ dàng rồi, dù sao trong mắt cậu ta, mình cũng là tình địch mà.
Từ Tiêu Ý nói: “Tôi lại chưa bao giờ nghĩ, cậu ba Hạ sẽ có chuyện muốn nói với tôi đấy? Tôi chẳng qua chỉ kinh doanh một công ty giải trí bé nhỏ rách nát mà thôi, chắc cậu ba nhìn cũng thấy chướng mắt, cậu có gì chỉ giáo thì cứ việc nói thẳng!”
Hạ Minh Tuyên không để ý đến mùi thuốc s.ú.n.g trong lời nói của anh ta, nói: “Chuyện có liên quan đến Lâm Tố Tâm”. Anh dừng một chút mới nói: “Rất quan trọng”.
Mê Truyện Dịch
Từ Tiêu Ý sửng sốt: “Cậu chờ đã”.
Vốn dĩ anh ta đang hướng dẫn huấn luyện cho những người mới sắp ra mắt của công ty, tạm thời nhận được điện thoại nên trốn trong góc phòng nói vài câu, nhưng chuyện này có liên quan đến Lâm Tố Tâm, anh ta không khỏi thận trọng, ra dấu tay với những người trong phòng luyện tập rồi đi thẳng về phòng làm việc.
“Cậu nói đi”.
Về tới phòng kín rồi, Từ Tiêu Ý bảo Hạ Minh Tuyên tiếp tục.
Nhưng mà, Hạ Minh Tuyên mới nói mấy câu đã khiến anh ta vô cùng bất ngờ, cho đến khi Hạ Minh Tuyên nói ra hết những suy nghĩ và kế hoạch của mình, Từ Tiêu Ý gần như không khép miệng lại được.