Ân Chính Lăng sửng sốt, lập tức kinh ngạc nhìn chằm chằm Hạ Minh Tuyên, còn đưa tay sờ lên trán anh.
Hạ Minh Tuyên nghiêng đầu né tránh, nói: “Cậu làm cái gì đó?”
Ân Chính Lăng nói: “Đâu có sốt, sao lại nói sảng? Hay là anh không chỉ bị thương trên cơ thể, còn hỏng cả đầu óc? Anh muốn chia tay với Lâm Tố Tâm? Anh đùa cái gì thế? Anh cứ nói đi, hai người sao lại cãi nhau? Muốn chiến tranh lạnh? Lần này định chiến tranh lạnh bao lâu? Có cần em giúp anh chuyển mấy cái lời giả vờ đáng thương đến Phùng Tư Tư không?”
Hạ Minh Tuyên thở dài, nói: “Tôi không đùa, tôi thật sự muốn chia tay với Lâm Tố Tâm, tôi đã bảo Giang Dịch Thâm giúp tôi chuyển lời rồi, cũng đưa cô ấy phí chia tay luôn”.
Ân Chính Lăng sửng sốt một lúc lâu mới tiêu hóa hết lời nói của anh.
Vẻ mặt của Hạ Minh Tuyên hiếm khi nghiêm trọng như vậy, hơn nữa, anh cũng không phải là người thích lấy chuyện này ra để đùa, cho nên…anh nói thật?
Lúc này Ân Chính Lăng mới thật sự giật mình, nói: “Anh Tuyên, cái này…rốt cuộc anh nghĩ không thông chỗ nào? Cái chân anh mặc dù bị gãy, nhưng không phải anh nói có thể khôi phục à? Cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn, sao phải chia tay với chị dâu nhỏ? Em thấy cô ấy rất lo lắng cho anh, bản thân cô ấy vừa thoát khỏi nguy hiểm là gọi điện nghe ngóng tình hình của anh ngay, dáng vẻ nóng ruột đó cũng không phải giả vờ. Tình cảm giữa hai người tốt như vậy, anh đừng vì một chút lòng tự trọng như thế mà tùy tiện chia tay, sau này anh nhất định sẽ hối hận!”
Hạ Minh Tuyên nói: “Nguyên nhân không phải vì…tôi bị thương”.
Ân Chính Lăng càng thêm khó hiểu: “Vậy thì vì cái gì? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Không phải là chị dâu nhỏ đã làm chuyện gì đó có lỗi với anh chứ? Nhưng em thấy cô ấy không giống người như vậy mà?”
Hạ Minh Tuyên trừng mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu nói bậy cái gì đó? Dám nói chị dâu cậu như thế!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4361-khong-con-mat-mui-doi-dien-voi-co.html.]
Ân Chính Lăng không nói nên lời: “Bà mẹ nó chứ, nhìn cái điệu bộ của anh kìa, chắc là muốn chia tay nhỉ! Mau, đừng làm loạn nữa, cãi nhau rất bình thường, là đàn ông, cúi đầu trước sẽ c.h.ế.t à? Mau mau dỗ chị dâu nhỏ về lại đi!”
Hạ Minh Tuyên lắc đầu, nói: “Tôi nói chia tay là nghiêm túc. Cậu không biết đâu, lần này cô ấy bị người ta bắt cóc, tôi rất lo lắng cô ấy sẽ bị người khác làm tổn thương, đừng nói là chết, cho dù cô ấy bị đánh hoặc bị thương, tôi cũng cảm thấy không chịu nổi, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi cảm thấy chắc tôi sẽ điên mất!”
Anh dừng một chút rồi lại nói: “Thật ra, trước khi đi cứu cô ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu không vì ở bên tôi, cô ấy sẽ không thể nào gặp phải chuyện như vậy, không thể nào bị người ta bắt cóc, không thể nào bị người ta uy hiếp, càng không thể nào…”
Trong đầu anh hiện lên những tấm hình mà Kỳ Vân Triệt đã gửi cho anh.
Mê Truyện Dịch
Những gì anh bảo Giang Dịch Thâm nói cũng không hoàn toàn là nói bậy.
Sau khi xem những tấm hình đó, anh quả thật cảm thấy không còn mặt mũi nào để đối diện với Lâm Tố Tâm nữa, nhưng không phải vì anh cảm thấy cô bị người ta ức h.i.ế.p và không còn thuần khiết, mà là vì cảm thấy, đều tại anh không bảo vệ tốt cho cô nên mới khiến cô chịu uất ức như vậy.
Anh không thể nào đối mặt với sự thật rằng, anh không thể che chở được người con gái anh yêu!
Tuy nhiên, tình huống lúc đó anh không nói nên lời với Ân Chính Lăng, chỉ có thể ậm ờ cho qua.
“Nói tóm lại là, ban đầu tôi định xử lý anh hai và thằng hai nhà họ Kỳ cùng một lúc luôn, không ngờ vẫn có sơ suất, không thể tiêu diệt bọn họ cùng nhau, thế nên tình cảnh của Tố Tâm sẽ càng trở nên nguy hiểm thêm. Bọn họ biết Lâm Tố Tâm là điểm yếu của tôi, không khỏi sẽ tiếp tục tìm cô ấy gây phiền phức, chỉ khi chúng tôi chia tay mới có thể đảm bảo sự an toàn cho cô ấy. Tôi không muốn trải qua chuyện cô ấy bị bắt cóc một lần nữa”.
Ân Chính Lăng nghe xong thì im lặng một chút.