Hạ Minh Tuyên mới nói: “Tôi không cố ý lừa gạt cậu, chẳng qua chuyện đột nhiên xảy ra, vẫn chưa kịp liên hệ với cậu. Nhưng mà, sao cậu biết chuyện tôi bị thương? Rõ ràng tôi đã dặn mọi người phải giữ bí mật rồi mà”.
Ân Chính Lăng thuận tay kéo qua một cái ghế, ngồi xuống, còn rót cho mình một ly nước.
“Việc giữ bí mật anh làm rất tốt, em không biết cái gì hết, nhưng mà, anh ném một mình Lâm Tố Tâm ở lại thành phố Thiên Hải, cô ấy lo lắng, gọi điện thoại khắp nơi để hỏi thăm chuyện của anh, hỏi đến chỗ em, còn nói với em chuyện cô ấy bị bắt cóc. Em nghĩ không ổn rồi, chắc chắn anh đã xảy ra chuyện rồi, nhưng vẫn cứ không liên lạc được với anh, em không còn cách nào, thậm chí còn gọi điện về nhà cũ nhà họ Hạ!”
Hạ Minh Tuyên cau mày, sốt ruột hỏi: “Cậu đã nói gì với Lâm Tố Tâm? Còn nữa, mẹ tôi cũng không biết chuyện tôi bị thương, cậu sẽ không gây thêm rắc rối cho tôi chứ?”
“Anh Tuyên, anh khinh thường người ta quá đó!”. Ân Chính Lăng bất mãn nói: “Em bây giờ không thể so với trước kia được, em biết nặng nhẹ. Em thấy dáng vẻ của Lâm Tố Tâm là đoán ra được chắc chắn anh không muốn cho cô ấy biết, cho nên vẫn nín chưa nói, lại nghe ngóng ở nhà anh, ngay cả dì cũng không biết tung tích của anh, em đoán anh nhất định bị thương rồi, sau đó cử người theo dõi một chuyên gia khoa ngoại thâm niên của bệnh viện các anh mới tìm được chỗ này đấy”.
Hạ Minh Tuyên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được rồi, cậu chưa nói toẹt ra hết là được rồi, nếu cậu biết rồi thì cũng giữ bí mật giúp tôi đi”.
Ân Chính Lăng gật đầu, lại hỏi: “Tình trạng thương tích của anh thế nào? Khi em tới em còn có suy nghĩ rất đáng sợ, tưởng anh hôn mê bất tỉnh mấy ngày mấy đêm, hoặc là liệt luôn nửa người, kết quả, em thấy anh vẫn còn rất khỏe mạnh! Hay là có vết thương bí mật gì đó mà em không nhìn ra được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4352-qua-nhien-la-bi-thuong-nang.html.]
Hạ Minh Tuyên lắc đầu, nói: “Tôi chỉ mới tỉnh dậy vào đêm hôm trước, nhưng mà đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi, bây giờ chủ yếu là bị gãy mấy cái xương sườn, trên đùi còn có ít mảnh đạn, phải chia thành hai lần phẫu thuật để lấy ra”.
Ân Chính Lăng cau mày nói: “Còn vết thương trên đùi của anh thì sao? Có ảnh hưởng đến hoạt động sau này không?”
Hạ Minh Tuyên nói: “Chẩn đoán trước mắt thì không có vấn đề gì quá lớn, có thể cần nửa năm mới khôi phục lại, sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
Ân Chính Lăng bất mãn nhìn anh một cái, nói: “Được lắm, thì ra anh không hôn mê, không bị hư não cũng không tàn phế, thế anh làm cái gì mà không nói cho Lâm Tố Tâm biết tình hình của anh? Anh có biết, cô ấy ở thành phố Thiên Hải sắp phát điên rồi không? Em thấy cô ấy như thế rất đáng thương!”
Hạ Minh Tuyên cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Phải không?”
Ân Chính Lăng trầm giọng khuyên nhủ: “Đương nhiên! Anh Tuyên, em biết lòng tự trọng của anh rất mạnh, không muốn để cô ấy thấy dáng vẻ anh bị thương, nhưng mà, anh không hiểu suy nghĩ của con gái đâu, anh làm thế cô ấy sẽ chỉ cảm thấy anh không yêu cô ấy, sẽ rất tức giận, nói không chừng trong cơn nóng giận sẽ chia tay luôn với anh! Em khuyên anh nên nới thật với cô ấy đi, sau đó để cô ấy đến Los Angeles chăm sóc anh, như thế thì cả hai người đều vui vẻ”.
Ân Chính Lăng cảm thấy mình nói rất có tình có lí, lời nói thấm thía, trong lòng tràn ngập cảm giác ưu việt vì có thể làm người từng trải chỉ dẫn cho Hạ Minh Tuyên.
Mê Truyện Dịch
Kết quả, Hạ Minh Tuyên lại lắc đầu, nói: “Không cần, như vậy đúng lúc, tôi muốn chia tay với Lâm Tố Tâm. Nếu cô ấy thật sự tức giận mà chủ động nói ra, tôi đã không cần phiền não như thế rồi”.