Los Angeles, Mỹ.
Trong phòng bệnh sáng sủa rộng rãi hoàn toàn yên tĩnh, ánh nắng buổi sớm còn chưa mãnh liệt, chỉ có vầng sáng nhàn nhạt chiếu vào phòng.
Căn phong này không giống phòng bệnh, ngược lại nó càng giống như phòng biệt thự được dùng để nghỉ dưỡng hơn, thư thái và ấm áp.
Trên thực tế cũng quả thật như vậy, đây là phòng bệnh của một bệnh viện xa hoa của nhà họ Hạ, chẳng qua là được chuyển đổi từ một căn biệt thự mà thôi, và chỉ có một bệnh nhân là Hạ Minh Tuyên, không chỉ có đầy đủ thiết bị chữa bệnh tân tiến, hơn nữa còn trang bị các chuyên gia chữa bệnh và các y tá thay phiên công việc hai mươi bốn trên hai mươi bốn.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có âm thành yếu ớt mà rõ ràng phát ra từ chiếc điện thoại trên bàn.
“…Hạ Minh Tuyên muốn chia tay với tôi? Tôi không tin! Nếu muốn chia tay, không dưng anh ấy lại cho tôi nhiều tiền như thế làm gì? Còn quan tâm tôi nghỉ ngơi ở đâu, lái xe gì? Chắc chắn anh ấy vẫn còn yêu tôi!”
Mê Truyện Dịch
“…Cho dù anh ấy có biến thành người thực vật, tôi cũng sẽ chăm sóc cho anh ấy cả đời!”
Hạ Minh Tuyên dựa lên đầu giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Nghe thấy giọng nói kích động của Lâm Tố Tâm, lông mày anh đột nhiên nhíu chặt lại, vẻ mặt toát lên sự đau khổ tột cùng.
Thỏ con nhà anh, vốn dĩ rất cảnh giác và không muốn tin tưởng người khác, một chút biến động nhỏ đã có thể khiến cô hoảng sợ, sau đó tàn nhẫn nói ra lời từ chối. Nhưng mà bây giờ, cô lại trở nên tin tưởng anh như thế, cho dù anh đã nói chia tay rõ ràng, cô cũng vẫn tin rằng anh còn yêu cô.
Trong quá trình này anh đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu nỗ lực, bây giờ ngẫm lại đều là những ký ức ngọt ngào.
Nhưng mà, ngay sau đó, trái tim anh lại co thắt đau đớn mãnh liệt.
Bởi vì, Giang Dịch Thâm đã làm theo lời anh dặn, nói ra lý do chia tay với Lâm Tố Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4341-chia-tay-cung-khong-dam-noi-truoc-mat.html.]
“…Bây giờ cậu ấy mà thấy cô là sẽ nhớ đến những tấm hình kia, cậu ấy cảm thấy…không thể nào đối mặt với cô được…”
Hạ Minh Tuyên tưởng tượng, Lâm Tố Tâm nghe thế thì sẽ tức giận cỡ nào, sẽ nhảy dựng lên mắng chửi anh là đồ cặn bã, hay là…sẽ đau đớn mà òa khóc một trận?
Nhưng mà, trong điện thoại chẳng vang lên âm thanh nào cả.
Hơn nữa, sự im lặng này kéo dài trong một khoảng thời gian rất lâu.
Trong lúc Hạ Minh Tuyên tưởng rằng tín hiệu di động xảy ra vấn đề, định tìm người đến xem thử thì giọng của Giang Dịch Thâm đã vang lên.
Giọng điệu của anh ta tương đối lưỡng lự: “Ấy, cô Lâm…cô…cô vẫn ổn chứ?”
Giọng nói của Lâm Tố Tâm hơi run rẩy, nhưng vẫn cố sức bình tĩnh nói: “Không sao”.
Hạ Minh Tuyên nghe được giọng nói mềm mại và ngọt ngào quen thuộc đó của cô, người khác thì e rằng không cảm nhận được, nhưng lọt vào tai anh là anh có thể tinh tường cảm nhận được, giọng của Lâm Tố Tâm chất chứa nghẹn ngào, gần như sắp khóc, cô chỉ đang giả vờ bình tĩnh mà thôi.
Trước mắt anh đã hiện lên hình ảnh Lâm Tố Tâm cắn môi, viền mắt đỏ hoe, muốn khóc nhưng quật cường không khóc, giống như một con thỏ nhỏ vừa đáng thương vừa kiêu ngạo vậy.
Hình ảnh này mặc dù chỉ xuất phát từ tưởng tượng của anh thôi, nhưng nó đã đủ khiến trái tim anh đau nhói.
Giang Dịch Thâm nói: “Tôi biết, xảy ra chuyện như vậy, cô là người tổn thương nhiều nhất, nhưng mà, cậu ba có chướng ngại tâm lý, đây cũng là chuyện bất khả kháng, xin cô đừng quá đau buồn. Đương nhiên, cậu ba cũng không hoàn toàn “không niệm tình cũ” với cô, nếu không thì cậu ấy đã không để lại nhiều tài sản như vậy cho cô. Hơn nữa, sau này nếu cô có gì cần giúp đỡ thì có thể liên lạc với tôi, cậu ba dặn tôi, nếu cô có bất cứ điều gì khó khăn thì tôi phải cố gắng hết sức để giúp đỡ cô”.
Lâm Tố Tâm lại im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Đàn anh Giang, cảm ơn ý tốt của anh”.
Giang Dịch Thâm vội vàng nói: “Không sao, đây là điều tôi phải làm. Cô xem có gì cần tôi làm không? Nếu không có, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Thiên Hải”.