Lâm Tố Tâm đã mơ thấy một cơn ác mộng.
Trong đêm đen rét mướt, Hạ Minh Tuyên đứng cách đó không xa mỉm cười với cô, khuôn mặt dịu dàng và anh tuấn như bình thường, có thể làm tim cô đập rộn lên.
Lâm Tố Tâm nghĩ mình đã rất lâu không thấy anh, kích động chạy tới, lại phát hiện hai người thế mà lại cách nhau một biển sâu.
Cô muốn tới gần người đàn ông đó, thậm chí không tiếc nhảy xuống nước, liều mạng bơi về phía anh, nhưng bất kể cô có cố gắng thế nào thì khoảng cách giữa hai người cũng không hề rút ngắn dù chỉ một chút.
Trong bóng đêm, cô không ngừng tiến về phía trước, hình dáng của Hạ Minh Tuyên lại càng ngày càng trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến mất trong màn sương mù u ám.
“Minh Tuyên!”
Cô hét lên một tiếng, bỗng nhiên mở mắt ra.
Trước mắt là trần nhà trắng xóa như tuyết, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào hơi chói mắt.
Cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, Phùng Tư Tư chạy vào với khuôn mặt ngạc nhiên, nói: “Tố Tâm, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
Lâm Tố Tâm kinh ngạc nhìn cô ấy, chống tay lên giường muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện tay mình có gắn kim tiêm.
“Mình đang ở…bệnh viện?”. Cô bỗng nhiên nhớ lại chuyện mình bị bắt cóc: “A, mình nhớ ra rồi, không phải mình đang ở trên biển sao? Sao lại đến đây?”
Phùng Tư Tư nói: “Cậu đó, thật sự dọa c.h.ế.t người ta, ngày đó chúng ta đi hát, đang yên đang lành cậu lại mất tích, sau đó mình mới biết cậu bị người ta bắt cóc! Mình lo gần chết, nhưng mà đêm qua Ân Chính Lăng đã gọi cho mình, nói cậu được cứu về rồi, còn cử người tới đón mình đến bệnh viện, mình mới thở phào nhẹ nhõm”.
Lâm Tố Tâm vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mù mờ, hỏi: “Bây giờ mình đã về Thiên Hải rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4311-tro-lai-thien-hai.html.]
Mê Truyện Dịch
Phùng Tư Tư gật đầu nói: “Đúng vậy, đây là chuỗi bệnh viện của nhà họ Hạ! Cậu yên tâm, cậu không bị gì hết, bác sĩ nói cậu bị kích thích quá độ, sau đó tinh thần tương đối căng thẳng, còn không đủ dinh dưỡng, nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt là khỏe. Nhưng mà, bác sĩ nói tốt nhất nên quan sát mấy ngày đã rồi xuất viện, dù sao điều kiện ở đây cũng tốt, mình nghĩ cậu nên ở lại thêm một thời gian nữa đi!”
Lâm Tố Tâm nói: “Thế Minh Tuyên thế nào? Anh ấy cũng về Thiên Hải rồi sao?”
Phùng Tư Tư chớp mắt, hỏi: “Cậu ba Hạ? Mình không thấy anh ấy, cũng không biết anh ấy đang ở đâu. Khi mình tới thì chỉ có cái chị Phó vẫn luôn theo cậu đấy thôi, chị ấy thấy mình đến thì cũng đi rồi”.
Lâm Tố Tâm nhíu mày, nghe đến tên Phó Tử Khâm, ký ức trước đây của cô mới hoàn toàn khôi phục.
Lúc đó, du thuyền phát nổ, cô rất lo lắng cho tình trạng của Hạ Minh Tuyên, muốn thấy anh bình an vô sự đã rồi sẽ rời đi, kết quả, thế mà lại ngất xỉu một cách khó hiểu, lúc tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện rồi.
Bây giờ nghĩ lại, chắc là Phó Tử Khâm đã đánh cô ngất xỉu!
Lâm Tố Tâm vô cùng bất an trong lòng, khi không Phó Tử Khâm lại đánh cô ngất xỉu? Chắc chắn là có vấn đề! Chắc chắn Hạ Minh Tuyên đã xảy ra chuyện, nếu không thì Phó Tử Khâm sẽ không làm như thế, không biết rốt cuộc cô ấy đã nghe được tin gì trong cuộc điện thoại trước đó?
Lẽ nào Hạ Minh Tuyên thật sự…
Cô càng nghĩ càng sợ, đưa tay nhổ kim tiêm trên tay.
Phùng Tư Tư nhanh chóng nhào tới, muốn đè cô lại: “Tố Tâm, cậu làm gì thế?”
Lâm Tố Tâm nói: “Mình muốn đi tìm Minh Tuyên!”
Phùng Tư Tư nói: “Chao ôi, cậu gấp cái gì! Mình biết hai người nhiều ngày không gặp, cậu chắc chắn rất nhớ anh ấy. Nhưng mà, thân thể cậu vẫn chưa khỏe hẳn, nóng vội như thế làm gì? Hơn nữa, cậu ba Hạ vẫn chưa xuất hiện, chắc chắn là bận lắm!”
Lâm Tố Tâm đẩy cô ấy ra, lo lắng nói: “Cậu không hiểu đâu, mình lo Minh Tuyên đã xảy ra chuyện!”