Trong phòng họp.
Hạ Minh Phách xem tờ giấy nhỏ lớn chừng bàn tay trong tay, gần như không nói nên lời.
Kỳ Vân Triệt nghi ngờ nhìn anh ta, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh nở nụ cười của Hạ Minh Tuyên, rốt cuộc không nhịn được đi tới, hỏi: “Anh hai Hạ, có chuyện gì vậy? Anh ta cho anh xem cái gì?”
Hạ Minh Phách im lặng không nói, để mặt anh ta rút tờ giấy trong tay mình.
Kỳ Vân Triệt cúi đầu nhìn, càng cảm thấy kinh ngạc hơn, khẽ nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạ Minh Tuyên cười nói: “Cậu hai Kỳ, không phải cậu là khách quen của bệnh viện sao? Ngay cả sổ khám bệnh của bệnh viện mà cũng không nhận ra à?”
“Đương nhiên tôi biết đây là sổ khám bệnh rồi!”. Kỳ Vân Triệt nói: “Nhưng mà Hạ Minh Y này là ai? Chẩn đoán này cũng kỳ lạ quá, có thai tám tuần, kết quả chẩn đoán siêu âm B…”
Hạ Minh Tuyên nhếch môi một cái, không nói gì.
Mê Truyện Dịch
Sắc mặt Hạ Minh Phách khó coi lạ thường, há mồm hỏi: “Minh Y đang ở trong tay cậu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4291-ai-ghe-tom-hon.html.]
Kỳ Vân Triệt cũng không ngu, nhìn phản ứng của hai người, bỗng nhiên nhớ ra, hỏi: “Hạ Minh Y chính là mợ hai nhà họ Hạ? Chị ấy mang thai rồi?”
Hạ Minh Tuyên gật đầu, nói: “Đúng thế, chị dâu rốt cuộc cũng mang thai rồi, ngẫm lại thì, hình như chị ấy đến nhà họ Hạ đã tám năm rồi, tám năm qua vẫn không mang thai được. Ông cụ nhà tôi không hài lòng với chị ấy, thường xuyên chế giếu chị ấy xuất thân thấp hèn, còn là một con gà mái không biết đẻ trứng, may mà anh hai tôi che chở cho chị ấy, nhiều năm qua chẳng bao giờ hai lòng, tình cảm sâu sắc này ngay cả tôi cũng bị cảm động lây”.
Kỳ Vân Triệt nhíu mày, nhìn Hạ Minh Phách vẫn còn im lặng một chút.
Hạ Minh Tuyên nói tiếp: “Cố gắng nhiều năm như thế, cuối cùng chị dâu cũng đạt được mong ước, tin tức này thật sự khiến người ta rất đỗi vui mừng, cho nên ngay khi nhận được tin là em đã nôn nóng muốn chia sẻ với anh hai đó. Nếu không phải anh hai khăng khăng nói mấy lời không đứng đắn với em thì có lẽ em đã nói ra từ sớm rồi”.
Sắc mặt Hạ Minh Phách tối sầm, nói: “Thằng ba, cậu đã làm gì chị dâu cậu rồi? Dù gì cô ấy cũng là con dâu của nhà họ Hạ, mang thai cháu của ông cụ, cũng là cháu họ của cậu! Cậu và tôi có thù oán gì cũng không nên tính toán với phụ nữ và trẻ con!”
Sắc mặt Hạ Minh Tuyên lạnh xuống, nói: “Cái người lôi phụ nữ vào đây trước hình như là anh hai thì phải! Nếu anh không bắt người con gái của tôi đi, tôi cũng không dùng đến hạ sách này đâu, dù sao tôi cũng cần thể diện…nhưng mà, nếu anh đã không biết xấu hổ trước thì tôi đây cũng không gì là không thể”.
Hạ Minh Phách nhìn anh chằm chằm, một lát sau mới khó khăn mở miệng: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Làm sao cậu tìm được cô ấy? Cậu có chứng cứ gì chứng minh cô ấy đang ở trong tay cậu không?”
Hạ Minh Phách biết, thằng em ba của anh ta không phải là người thích cố làm ra vẻ, nếu anh có thể dùng vợ và đứa bé trong bụng cô ấy để uy h.i.ế.p anh ta thì nhất định đã khống chế được người rồi.
Mặc dù thế, anh ta vẫn ôm ấp vận may, hy vọng Hạ Minh Tuyên chỉ đang lừa bịp anh ta thôi.
Hơn nữa anh ta cũng hơi ngờ vực, vì đối phó với Hạ Minh Tuyên, nhất định anh ta đã sắp xếp cho những người quan trọng trong gia đình mình, lúc gần đi anh ta đã đưa vợ đến nhà cũ nhà họ Hạ, giao cho ông cụ bảo vệ, theo lý mà nói, nhà họ Hạ chẳng có nơi nào an toàn bằng nơi của ông cụ nữa rồi, sao cô ấy có thể bị Hạ Minh Tuyên bắt được?