Lâm Tố Tâm tập trung nhìn, phát hiện người đến là Phó Tử Khâm, cô ấy mặc trang phục màu đen, dắt s.ú.n.g bên hông, biểu cảm lạnh lùng khốc liệt.
Cô giật mình nói: “Chị Phó, chị tới cứu em sao? Tiếng nổ lớn vừa rồi là thế nào vậy? Minh Tuyên…Minh Tuyên anh ấy bây giờ thế nào rồi? Anh ấy có bị thương không?”
Phó Tử Khâm bỏ qua các câu hỏi trước đó, chỉ nói ngắn gọn: “Cậu ba sẽ không sao đâu, bây giờ không rảnh đều nhiều lời, chúng ta nhanh đi trước đã!”
Lâm Tố Tâm cũng biết tình hình bây giờ nguy cấp, không có thời gian nói nhảm, cô dứt khoát im lặng, theo sát phía sau Phó Tử Khâm, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng cô mới phát hiện, chiếc du thuyền này thật sự sắp chìm rồi, có rất nhiều nơi đã bắt đầu ngập nước.
Phó Tử Khâm chạy cực nhanh, còn thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái, thúc giục cô đuổi theo.
Lâm Tố Tâm cũng dốc hết sức lực toàn thân để theo sát cô ấy.
Dọc theo đường đi, cô nhìn thấy có không ít người đàn ông mặc đồ đặc công ra hiệu và chỉ dẫn phương hướng cho Phó Tử Khâm, cô biết những người này đều là người của Hạ Minh Tuyên nên yên tâm không ít.
Xem ra, Hạ Minh Tuyên đã lên kế hoạch cho sự kiện lần này, muốn cứu cô ra, chứ không phải là một tai nạn nào đó không thể kiểm soát được, vậy thì, sự an toàn của anh chắc chắn là không thành vấn đề…đúng không?
Về mặt logic thì lời giải thích này không có vấn đề gì, nhưng Lâm Tố Tâm không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, trong lòng luôn cảm thấy bất an vô cùng.
Nhưng bây giờ cũng không có chỗ cho cô suy nghĩ lung tung, Phó Tử Khâm dẫn cô chạy điên cuồng tới sát mép boong tàu, kéo ra một con thuyền cứu nạn dưới sự trợ giúp của hai người vệ sĩ, sau đó nhét phao cứu sinh vào lòng Lâm Tố Tâm: “Mau mặc vào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4272-mau-roi-khoi-noi-nay.html.]
Lâm Tố Tâm nhanh chóng mặc áo phao vào, vẫn chưa cài xong thì đã bị đẩy lên thuyền cứu nạn: “Đi nhanh lên!”
Thuyền cứu nạn được thả xuống, chỉ có Phó Tử Khâm là nhảy lên thuyền đi cùng cô.
Còn những vệ sĩ ở lại thì gần như ngay lúc hai người xuống nước, họ đã xoay người ngăn cản hai người sau lưng, trên thuyền vang lên tiếng s.ú.n.g hỗn loạn, âm thanh đùng đùng đoàng đoàng liên miên không ngớt khiến người ta tê dại cả da đầu.
Chiếc thuyền cứu nạn này vẫn rất tân tiến, được trang bị động cơ tiên tiến, tốc độ không tính là chậm.
Phó Tử Khâm thuần thục điều khiển thuyền cứu nạn, chưa được bao lâu thì đã đi được khoảng mấy trăm mét, đã là khoảng cách mà đạn không thể nào b.ắ.n tới được.
Lúc này hai người mới hơi thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tố Tâm quay đầu nhìn con tàu, chiếc du thuyền to lớn mấy giờ trước còn đẹp đẽ sang trọng đó, bây giờ đã ngàn vết lở loét, có không ít chỗ bị hư hại rõ ràng, trên thuyền mơ hồ có ánh lửa lóe lên, toàn bộ thân tàu đã nghiêng sang một bên một cách rõ rệt, đang từ từ chìm xuống, chắc chẳng bao lâu sau sẽ hoàn toàn chìm nghỉm.
Lâm Tố Tâm im lặng nhìn về phía con tàu, hỏi: “Chiếc thuyền này còn bao lâu nữa sẽ chìm?”
Mê Truyện Dịch
Phó Tử Khâm nói: “Vị trí nổ đã được đo lường tính toán, đại khái còn khoảng nửa tiếng nữa mới có thể chìm nghỉm hoàn toàn”.
“Thế người trên thuyền…”. Lâm Tố Tâm nhíu mày.
Phó Tử Khâm bình tĩnh nói: “Đội tàu phụ trách cứu hộ đã được sắp xếp xong xuôi, hơn nữa, họ đều là bộ đội đặc chủng được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, kiên trì bám biển một thời gian cũng không phải chuyện gì khó, cô không cần quá lo lắng”.
Lâm Tố Tâm gật đầu, lại hỏi: “Thế bây giờ Minh Tuyên đang ở đâu?”