Hạ Minh Tuyên dường như thua trận, thở dài nói: “Tôi cũng đâu nói là tôi không ký, nhưng mà, nếu tôi sắp hy sinh lớn như vậy thì có hai yêu cầu nho nhỏ cũng không quá đáng chứ?”
Hạ Minh Phách cảnh giác nhìn anh, hỏi: “Yêu cầu gì?”
Hạ Minh Tuyên nói: “Thứ nhất, tôi muốn gặp mặt Lâm Tố Tâm, lỡ như cô ấy đã bị mấy người g.i.ế.c rồi, chẳng phải tôi đã ký cái giao ước này một cách uổng phí à?”
Đây là yêu cầu rất bình thường, bất cứ kẻ nào trước khi trả tiền chuộc cũng đều yêu cầu xem tình hình của con tin.
Hạ Minh Phách đồng ý rất sảng khoái, nhưng lại bổ sung: “Tôi chỉ có thể cho cậu xem cô ta thông qua màn hình giám sát tức thời, không thể cho cô ta gặp mặt cậu, hai người cũng không thể trò chuyện. Dù sao, cậu ba Hạ cậu nổi tiếng thông minh lanh lợi, tôi không yên tâm để cậu tiếp xúc trực tiếp với con tin”.
Lòng Hạ Minh Tuyên lạnh lẽo và đầy sát khí, nhưng biểu hiện ra ngoài rất bình tĩnh, anh chấp nhận điều kiện này.
Cũng được, trước tiên xác định Lâm Tố Tâm an toàn mới là điều quan trọng, muốn trả thù thì còn nhiều thời gian.
Anh gật đầu nói: “Được”.
Mê Truyện Dịch
Hạ Minh Phách sai người mang một cái laptop tới, mở video giám sát trong phòng Lâm Tố Tâm ra.
Hạ Minh Tuyên gần như lộ rõ vẻ kích động ngay khi vừa nhìn thấy hình bóng trên màn hình, anh miễn cưỡng kiềm chế bản thân, bước tới trước màn hình, cẩn thận quan sát.
Lâm Tố Tâm trong màn hình mặc quần áo chỉnh tề, sắc mặt cũng rất bình thường, thân thể không có dấu hiệu bị thương rõ ràng, so với hình ảnh mà lần trước Kỳ Vân Triệt gửi cho anh thì tưởng như hai người vậy.
Lâm Tố Tâm ngồi trên giường, nhàm chán nhìn đông nhìn tây, sau đó dứt khoát nằm xuống, đờ ra nhìn trần nhà.
Nói tóm lại, ngoài việc rõ ràng tương đối buồn chán ra thì đều không có vấn đề gì cả.
Hạ Minh Tuyên thở phào một hơi trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4262-toi-cung-co-the-lam-giong-vay.html.]
Anh thật sự rất sợ sẽ thấy hình ảnh Lâm Tố Tâm bị hành hạ, nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự không biết mình còn có thể khống chế lý trí của mình để vật lộn với kẻ địch hay không, e rằng anh sẽ thật sự nổi điên ngay tại chỗ, cho dù đồng quy vu tận cũng phải đích thân đ.â.m c.h.ế.t những kẻ đã ức h.i.ế.p cô mất.
Bây giờ thì anh yên tâm hơn một nửa rồi.
Hạ Minh Phách cười giễu nhìn vẻ mặt của anh, hỏi: “Thế nào? Chúng tôi không hành hạ tình nhân nhỏ của cậu chứ? Bây giờ cô ta vô cùng khỏe mạnh, ăn ngon ngủ ngon, chỉ chờ cậu ký vào giao ước, cô ta sẽ được tự do”.
Hạ Minh Tuyên gật đầu, không nói gì.
Hạ Minh Phách thúc giục: “Không phải cậu còn có yêu cầu thứ hai sao? Nói nhanh đi!”
Hạ Minh Tuyên nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Anh hai, tôi cảm thấy anh nên đọc cái này”.
Nói xong, anh quay đầu ra hiệu cho thư ký sau lưng, bảo anh ta đem tới một tờ giấy thật mỏng đưa cho Hạ Minh Phách.
Hạ Minh Phách khó hiểu nhận lấy, cúi đầu nhìn, con ngươi bỗng nhiên trừng to lên, tay run một cái, từ giấy bay lượn xuống mặt bàn.
Anh ta đưa tay chỉ Hạ Minh Tuyên, giọng nói run rẩy: “Cậu…cậu thế mà lại…?”
Hạ Minh Tuyên thận trọng gật đầu, cười nói: “Anh hai, cái này gọi là “gậy ông đập lưng ông”. Anh đã có thể làm như thế, thì tôi cũng có thể làm giống vậy”.
…
Trong căn phòng yên tĩnh trống trải đến đáng sợ, không có một âm thanh nào từ bên trong lọt vào đây được.
Lâm Tố Tâm không thể nào nhìn xem tình hình bên ngoài như thế nào, chỉ có thể một mình miên man suy nghĩ.
Cũng không biết mấy người Kỳ Vân Triệt rốt cuộc đã bố trí cái bẫy gì chờ Hạ Minh Tuyên, Hạ Minh Tuyên cứ thế mà chạy tới nơi hẹn, liệu anh có mắc bẫy của họ không?
Tuy cô tin rằng, bạn trai cô nhất định là người thông minh nhất xấu bụng nhất, và sẽ không dễ dàng bị người ta lợi dụng trong bất cứ cuộc chơi nào, nhưng mà…cô vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.