Hạ Minh Tuyên im lặng một lúc mới nói: “Anh muốn thế nào mới có thể buông tha cho Lâm Tố Tâm?”
Hạ Minh Phách mỉm cười, biết rằng điều này chứng tỏ rằng thằng em ba của anh ta đã nhượng bộ một cách bất lực: “Giao ước anh gửi cho em lần trước, chắc là em đã xem rồi chứ, anh đã chuẩn bị sẵn sàng hết cho em rồi, luật sư anh cũng mời tới rồi, chỉ cần em ký tên trước mặt công chứng viên, anh sẽ đưa Lâm Tố Tâm tới trước mặt em”.
…Sau đó, cho hai người làm một đôi uyên ương cùng chung số phận.
Cậu hai Hạ che giấu nụ cười nhạt u ám trên khóe môi, đưa một văn bản tới trước mặt Hạ Minh Tuyên.
Hạ Minh Tuyên cẩn thận nhìn văn bản, trầm ngâm một lúc lâu.
Hạ Minh Phách cũng không hối thúc anh.
Mê Truyện Dịch
Nhưng thời gian dần trôi qua, Kỳ Vân Triệt đã nôn nóng không chịu nổi, trông cái dáng vẻ của Hạ Minh Tuyên thì đến lúc nào mới đọc xong? Lẽ nào anh ta định đọc mấy ngày không xong, bọn họ cũng phải tốn mấy ngày ở đây với anh ta à?
Kỳ Vân Triệt còn định nhanh chóng xử lý Hạ Minh Tuyên rồi đi gặp Lâm Tố Tâm mà.
Nghĩ đến đây, anh ta đập bàn một cái, đứng lên nói: “Hạ Tam, tổng cộng chỉ có năm sáu trang tài liệu, anh đọc hơn một tiếng rồi mà vẫn đọc chưa xong à? Tài liệu này mấy ngày hôm trước cũng đã gửi cho anh rồi, tôi không tin anh chưa từng xem nó”.
Hạ Minh Tuyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: “Tôi đọc xong rồi”.
Kỳ Vân Triệt nói: “Nếu đọc xong rồi thì mau ký tên đi, đừng lãng phí thời gian của người khác!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-4261-toi-cung-co-the-lam-giong-vay.html.]
Hạ Minh Tuyên nói mà không chút hoang mang: “Cái giao ước này có bất hợp lý quá không? Dựa theo lời mấy người nói, tôi không chỉ phải từ bỏ quyền thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Hạ, ngay cả mấy hạng mục đầu tư tư nhân của tôi trong mấy năm qua cũng đều phải chuyển nhượng sang doanh nghiệp gia đình, lại còn không thể tuyên bố với bên ngoài mình là người nhà họ Hạ, như thế chẳng phải là trực tiếp trục xuất tôi ra khỏi nhà à?”
Hạ Minh Phách lạnh nhạt nói: “Chỉ có như thế mới có thể mãi mãi cắt đứt hậu hoạn, dù sao em cũng có năng lực như vậy mà, không có nhà họ Hạ, em cũng không c.h.ế.t đói, lo cái gì?”
Hạ Minh Tuyên nói: “Thế cha mẹ tôi phải làm sao?”
Hạ Minh Phách nói: “Nếu như lão gia chủ đồng ý giúp anh khống chế các bô lão trong chi nhánh họ, anh đương nhiên sẽ tôn kính ông ấy rồi”.
Hạ Minh Tuyên nhướn mày, nói: “Nói cách khác, cha tôi phải đứng về phe anh, liên kết với anh để đối phó với con trai ruột của ông ấy, nếu không…anh định xử lý luôn cả ông ấy chứ gì?”
Cậu hai Hạ cười khẽ một tiếng, ngầm thừa nhận.
Hạ Minh Tuyên nói: “Anh nghĩ điều đó có thể sao? Cha tôi làm gia chủ nhiều năm như vậy, anh cho rằng anh có thể chèn ép được ông ấy sao?”
Hạ Minh Phách lạnh nhạt nói: “Chú hai có bản lĩnh nhiều hơn chăng nữa cũng không thể không cần mạng của con trai ông ấy nhỉ!?”
Hạ Minh Tuyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta, quan sát Hạ Minh Phách từ đầu đến chân một phen, dường như đây là lần đầu tiên anh làm quen với người anh họ có họ hàng gần với mình này vậy.
Anh cười nói: “Anh hai, anh thật sự rất tài giỏi, trước kia tôi đã xem thường anh rồi. Xem ra, nếu tôi vẫn còn muốn mạng của Lâm Tố Tâm thì không chỉ tự chui đầu vào rọ của anh, còn phải đẩy luôn cả cha mẹ tôi và tất cả những người có liên quan đến tôi cùng vào luôn”.
Hạ Minh Phách lạnh lùng nhìn anh, nói: “Cậu cũng có thể lựa chọn không ký bản giao ước này, quyền lựa chọn nằm trong tay cậu”.
Hai đôi mắt đen láy rất giống nhau nhìn chằm chằm vào đối phương, không ai nhường ai, giằng co trong chốc lát.