Nhưng mà……Lâm Tố Tâm dùng khóe mắt quét sang xung quanh một lượt, không ít nữ sinh vây xem ở xung quanh đều mang dáng vẻ rất cảm động, sùng bái lại có chút thèm đến nhỏ dãi mà nhìn Kỳ nhị thiếu.
Còn có nữ sinh ở sau lưng nhỏ giọng bàn luận: “Kỳ nhị thiếu rất ít khi xuất hiện ở trường học đó, bây giờ mới nhìn qua cũng trông rất đẹp trai, đặc biệt là kiểu màu da có chút nhợt nhạt này, quả thật khôi ngô như quý tộc thời Trung Cổ……..”
“Ai da, đúng vậy, Lâm Tố Tâm này thật tốt số, không chỉ có thể hẹn hò với Hạ tam thiếu, mà còn mê hoặc được Kỳ nhị thiếu?”
“Trước kia không phải trên BBS đã có một bài như vậy hay sao? Chỉ là lúc đó không có chứng cứ gì, bây giờ xem ra, thật sự đúng là có chuyện như vậy!”
“Sao có thể như vậy được? Rốt cuộc thì Lâm Tố Tâm có gì tốt chứ? Không có gia thế, thành tích lại kém như vậy, thật là, bắp cải ngon lại bị heo ủn đi mất………”
Nghe thây phía sau bàn luận đủ kiểu, Lâm Tố Tâm thật sự muốn hộc máu.
Còn cái gì mà quý tộc thời Trung Cổ, là quỷ hút m.á.u thời Trung Cổ mới đúng chứ? Đàn ông mà cũng không có được chút sức sống, thì đẹp trai ở chỗ nào? Ừm, còn có, cái gì mà trầm trồ khen ngợi bắp cải lại bị heo ủi đi? Rốt cuộc thì ai là bắp cải ai là heo? Lâm Tố Tâm thật muốn bắt đám người nói mấy câu này lại hỏi rõ ràng từng người một!
Mê Truyện Dịch
Vậy mà Kỳ nhị thiếu cũng nhịn rất giỏi, xung quanh bàn luận rất sôi nổi, anh ta cũng không có để lộ biểu cảm gì quá đặc biệt, đã vậy còn rất chăm chú mà nhìn Lâm Tố Tâm.
Lâm Tố Tâm cũng bị kỹ năng diễn xuất của anh ta thuyết phục rồi, nhưng không không thể cứ bỏ qua như vậy được, chỉ có thể đem mọi thứ nói rõ ràng: “Kỳ nhị thiếu, tôi thật sự không biết anh muốn làm cái gì. Được, nếu như anh đã nói là cạnh tranh công bằng, vậy thì tôi đây cũng nói rõ cho anh biết, anh không phải là kiểu người tôi thích, tôi không có chút hứng thú nào với kiểu đàn ông bệnh tật cả. Tôi chỉ thích Hạ Minh Tuyên! Nếu như anh không chịu lấy lại hộp trang sức kia, vậy tôi sẽ trả lại cho nhóm quản lý kí túc xá.”
Kỳ Vân Triệt yên lặng không nói, dáng vẻ như đã chịu đả kích quá lớn.
Lâm Tố Tâm cũng lười phải diễn kịch với anh ta, xoay người muốn rời đi. Chuyện này hôm nay xem chừng là không thể nói rõ, xem ra vẫn là nên để cho Hạ tam thiếu xử lý mới được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3832-bap-cai-ngon-lai-bi-heo-ui-di-mat.html.]
Kỳ Vân Triệt trông ốm yếu, vậy mà lúc này tay chân lại rất nhanh nhẹn, lại ngăn cản cô một lần nữa.
Lâm Tố Tâm nói: “Kỳ nhị thiếu còn gì để chỉ giáo? Dù sao anh cũng không thể ngăn cản tôi, không cho tôi rời đi có đúng không? Vậy cái đó có thể thành bắt cóc!”
Kỳ Vân Triệt thở dài, nói: “Em hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó………Nếu em đã nói như vậy, đương nhiên là tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Trang sức……Nếu như em không thích, tôi vẫn hy vọng em có thể tận tay đưa cho tôi, cũng coi như là chặt đứt ý niệm trong lòng tôi.”
Lâm Tố Tâm chớp mắt, lại thêm một sự kinh ngạc, không nghĩ tới vậy mà Kỳ nhị thiếu lại đột nhiên thay đổi ý định.
Vừa rồi vẫn còn đánh c.h.ế.t cũng không chịu lấy lại trang sức, bây giờ vậy mà lại đồng ý rồi? Đừng nói với cô là đột nhiên Kỳ nhị thiếu lại tiếc tiền nha! Chẳng lẽ lại có mục đích gì nữa đây?
Nhưng mà, kệ nó đi, cô chỉ cần trả lại hộp trang sức là được.
Lâm Tố Tâm gật đầu, nói: “Như vậy là tốt nhất, vậy phiền anh chờ tôi một lát, tôi về kí túc xá lấy hộp trang sức đến.”
Kỳ Vân Triệt “ừm” một tiếng, nói: “Tôi cùng em về kí túc lấy.”
Lâm Tố Tâm sửng sốt, cảnh giác mà nhìn anh ta một cái.
Kỳ Vân Triệt Vội vàng nói: “Em không cần phải hiểu lầm, ý của tôi là, em đi về cũng rất xa, tôi đưa em về đó không phải là nhanh hơn rất nhiều hay sao? Hơn nữa, bây giờ có nhiều bạn học vây xem như vậy, đều biết được là em về kí túc xá để lấy hộp trang sức, lỡ như có người thấy tiền nhiều liền nổi lòng tham, vậy thì không an toàn, đúng không?”
Lời này cũng có phần đúng, trong cặp đựng một chiếc hộp trang sức trị giá mấy triệu tệ, đi một mình ở bên ngoài, quả thật là có chút không an toàn.