Phùng Tư Tư phồng má trừng anh ta: "Gấp cái gì, tôi còn chưa ăn xong đâu!"
"Sao cô còn chưa ăn no?"
Dạ dày của nha đầu này là cái động không đáy sao? Một bàn này anh ta gọi đủ bốn năm người ăn, vậy mà cũng bị cô ấy quét tới bảy tám phần.
Phùng Tư Tư không trả lời anh ta, vất vả ăn xong món chính, cô ấy quệt quệt mồm, đang chuẩn bị uống chút nước, nhưng tay còn chưa chạm vào thìa canh, liền bị cậu sáu Ân chặn ngang kéo đi.
"Đi nhanh đi, nếu cô không đi, ký túc xá khu Tinh Huy của các cô sẽ đóng cửa!"
"Vẫn còn mấy phút nữa...Canh hải sản của tôi!" QAQ
...
Ân Chính Lăng đưa Phùng Tư Tư về ký túc xá, liền quay lại biệt thự của mình, gọi điện thoại cho Hạ Minh Tuyên.
Hạ Minh Tuyên rất bất ngờ khi nhận được điện thoại, trước mấy ngày Ân tiểu lục không đi học cẩn thận, chạy đến tìm anh chơi, bị anh giáo huấn cho cụp đuôi chạy mất, anh còn tưởng rằng Ân Chính Lăng gần nhất chắc sẽ không muốn xuất hiện ở trước mặt anh để ăn mắng, không ngờ mới chưa được mấy ngày, vậy mà lại chủ động xuất hiện.
"Anh Tuyên, em nghe nói, anh cùng với chị dâu nhỏ cãi nhau?"
Ân Chính Lăng vừa mới nói được câu đầu, liền phát hiện giọng của Hạ Minh Tuyên lạnh xuống.
"Bọn tôi không có cãi nhau, chính là có một số việc ý kiến không hợp mà thôi. Làm sao? Cậu quay về trường học cũng không đi học cẩn thận, đến để hóng hớt sao?"
Ân Chính Lăng nghe thấy ngữ khí lạnh lùng này, cũng không hoảng sợ như bình thường, ngược lại ẩn ẩn cảm thấy có chút đắc ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3791-dong-doi-heo-phat-huy-vuot-xa-hon-binh-thuong.html.]
Giọng nói này thật sự là, nghe xong liền biết, người đàn ông dục cầu bất mãn điển hình... Anh Tuyên anh minh thần võ cũng có hôm nay, thật buồn cười... Không uổng công hôm nay anh ta bị tiểu nha đầu Phùng Tư Tư kia đ.â.m một đêm!
Ân Chính Lăng cũng không dám quang minh chính đại bật cười, hắng giọng một cái, nói: "Anh Tuyên, không quan tâm bọn anh có phải cãi nhau thật hay không, thế nhưng em nghe được một tin tức rất ghê gớm, anh có biết không, chị dâu nhỏ ở trường học bị người ta ức hiếp?"
Hạ Minh Tuyên lạnh nhạt nói: "Thật sao?" Dường như không quan tâm chút nào.
Nhưng Ân Chính Lăng biết rõ anh đang giả vờ, cũng không so đo ngữ khí của anh, lập tức nói tiếp.
Mê Truyện Dịch
Anh ta nói ra, hoàn toàn khác với phong cách yêu cầu thực tế của Phùng Tư Tư, chỉ nói về đoạn Lâm Tố Tâm bị người ta ức hiếp, không nói về đoạn cô ra tay giáo huấn người khác, từ đầu tới cuối, đều là Lâm Tố Tâm đi học bị người ta ném sách xuống mặt đất, đồ trong ký túc xá của Lâm Tố Tâm bị người ta lấy đi, Lâm Tố tâm bị người ta đàm tiếu...
Bản thân Ân Chính Lăng hưng phấn nói một lúc lâu, chờ đến cuối, mới đột nhiên phát hiện, Hạ Minh Tuyên một mực lẳng lặng nghe, hoàn toàn không có tiếp lời.
Cậu sáu Ân kỳ quái hỏi: "Anh Tuyên, anh có đang nghe em nói hay không?"
Hạ Minh Tuyên miễn cưỡng đáp: "Cậu vừa nói cái gì? Quá dài, không có nghe kỹ."
Ân Chính Lăng không ngờ, anh ta nói đến mức này, vậy mà Hạ Minh Tuyên lại còn kiêu ngạo, xem ra Phùng Tư Tư nói không sai, lần này hai người cãi nhau thật sự rất kịch liệt.
Anh ta bất đắc dĩ, đành phải cường điệu lần nữa: "Em nói, Lâm Tố Tâm bị người ta ức h.i.ế.p rất thảm, anh không đau lòng sao?"
Hạ Minh Tuyên trong lời nói lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Tôi thì có cái gì mà đau lòng? Bản thân cô ấy cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, tôi thay cô ấy bận tâm cái gì? Tôi cũng không đuổi cô ấy ra ngoài, chính là cô ấy muốn ra ở bên ngoài. Nếu như cô ấy cảm thấy không chịu được, thì hoàn toàn có thể tự mình quay về, nếu đã không chịu về, vậy chính là thích bị người ta ức hiếp, sao tôi phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?"
Ân Chính Lăng bị nghẹn đến không nói ra lời.
Hạ Minh Tuyên nói: "Không có chuyện gì tôi cúp đây."
Ân Chính Lăng Cản vội vàng ngăn cản anh: "Đừng cúp đừng cúp, anh Tuyên, còn có một việc, rất quan trọng! !"