Phùng Tư Tư một lời cũng không nói được, mặt đỏ bừng bừng
Lâm Tố Tâm biết thầy Tôn là một con cáo già đã lăn lộn ở Ngân Diệu đã hai mươi năm rồi, Phùng Tư Tư chỉ là một tiểu nữ sinh đương nhiên là không nói lại được với ông ta, Lâm Tố Tâm nhanh chóng kéo cô ấy ra một chút, ra hiệu cho cô bình tĩnh đừng nóng vội.
Lâm Tố Tâm liếc nhìn bộ mặt kiêu căng của thầy Tôn, chậm rãi nói: “Thầy Tôn, thủ tục của quy định mới này không hợp lý, chúng em lát nữa nói lại, ngay cả nó có hợp lý đi nữa, thì lúc mọi người đến lấy cũng phải là những đồ điện vi phạm, nhưng ở đây em mất rất nhiều đồ, đều không nằm trong danh mục đồ bị cấm.”
Thầy Tôn có chút ngạc nhiên, nói: “Không thể nào, chúng tôi đều đã kiểm tra qua, những đồ bị thu đều được liệt kê trong thông báo.”
Mê Truyện Dịch
Lâm Tố Tâm đem bản liệt kê đã chuẩn bị trước đó cho ông ta.
Thầy Tôn nhìn một chút, toàn bộ nội dung bên trên đều rất bình thường, nhưng ông ta nhìn đến phần cuối cùng của bán liệt kê, lông mày không tự chủ được nhảy lên một cái.
Những thứ được viết ở phần sau, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ, cái gì mà dây chuyền kim cương Tiffany bản giới hạn, đồng hồ ruby Cartier, khuyên tai kim cương hình trái tim Boucheron....Lâm Tố Tâm còn cẩn thận ghi chú giá cả ở bên dưới.
Thầy Tôn nhìn thấy tổng giá ở bên cạnh, tổng cộng hơn 5 triệu nhân dân tệ, tay run run.
Lâm Tố Tâm ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Những thứ khác cũng bỏ qua đi, dù sao cũng là khoản cũ, đã không còn đeo nữa, mất rồi thì cho mất đi, nhưng cái vòng tay phỉ thúy này nghe nói là đồ cổ thời Minh, Minh Tuyên cố ý đưa cho em làm vật định ước, em nhất định phải tìm lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/treu-choc-tong-tai-chi-yeu-co-vo-thien-hau/chuong-3742-ong-den-khong-noi.html.]
Thầy Tôn khẩn trương một lát, rất nhanh đã trấn tĩnh lại, đặt bản liệt kê xuống, nói: “Không thể nào, Chúng tôi làm sao lại lấy đồ của em được? Giáo viên của ban quản lý ký túc chúng tôi rất liêm khiết, tuyệt đối không lấy đồ của học sinh. Bản liệt kê này của em là ngụy tạo đúng không? Ngay cả giáo viên trong trường cũng dám vu khống phải không?”
Lâm Tố Tâm cười cười, nói: “Làm sao mà em dám vu không mọi người được ạ? Em bị mất những đồ này là sự thật! Khóa cửa trong ký túc của bọn em đều rất tốt. Chứng tỏ là không có người bên ngoài cạy khóa vào phòng, hơn nữa trong số những người có chìa khóa, ngoài ba người bạn cùng phòng chúng em, cũng chỉ có ban quản lý ký túc. Vừa nãy thầy cũng thừa nhận rồi, hôm nay người của ban quản lý đã vào phòng của em, lật tủ, còn lấy đồ của em, vậy em mất đồ chắc chắn phải tìm đến mọi người rồi!”
Thầy Tôn nghe cô nói những lời rõ ràng như vậy, trong lòng run lên, Lâm Tố Tâm trong ấn tượng của ông ta, vẫn là một nữ sinh hướng nội nhát gan một năm trước, từ khi nào mà cô đột nhiên lợi hại như vậy, lại còn cắn trả ông ta một cái.
Nghe cô nói đến lời thề son sắt, ngay cả ông ta cũng nhịn không được hoài nghi, liệu có phải ban cán sự đi cùng với ông ta vào bên trong, có người thấy hơi tiền nổi m.á.u tham, thuận tay lấy đi những châu báu này.
Chẳng qua, hiện tai ông ta không thể rụt rè trước mặt Lâm Tố Tâm
Thầy Tôn một mực khẳng định rằng Lâm Tố Tâm căn bản không có những món đồ này, đơn thuần là phỉ báng và dọa dẫm, Lâm Tố Tâm thì khăng khăng là những đồ này bị trộm mất, bản thân bị tổn thất to lớn về kinh tế, cô yêu cầu ban quản lý ký túc phải tiến hành bồi thường.
Hai bên xảy ra tranh chấp
Lâm Tố Tâm thấy rắc rối tương đối rồi, gõ gõ ngón tay lên bàn, nói: “Nếu như thầy Tôn đây không chịu thừa nhận, em cũng không còn cách nào khác, thế này đi, bây giờ em liền gọi cho 110 báo án, chúng ta để người của cục công an đến xử lý chuyện này, như vậy mới là công bằng và chính đáng nhất.”
Nói đến đây, cô cầm lấy điện thoại trên bàn, bắt đầu bấm số.